Tuesday 31 July 2018

Bàn cầu cơ


Trò chơi Kinh khủng

Cầu cơ là gì? Tại sao cầu cơ lại đáng sợ? Và quan trọng hơn cả là tại sao bạn không bao giờ nên chơi cầu cơ? Cho dù bạn tin hay không thì những câu chuyện sau cũng sẽ khiến bạn rùng mình và có thể bị ám ảnh đấy!

Theo mình được biết và được nghe kể lại từ những người trong gia đình, cầu cơ là một trò chơi gọi hồn và nói chuyện với những người đã khuấtCầu cơ được thực hiện trên một tấm bảng chữ cái, một bên ghi "Có", một bên ghi "Không", và cuối cùng là "Tạm biệt". Một số người nghĩ cầu cơ không có hiệu lực khi chơi ban ngày, lầm to rồi nhé! Những linh hồn luôn luôn hiện diện xung quanh chúng ta, chỉ có điều bạn không thể thấy họ mà thôi.
Sau đây là những câu chuyện có thật về cầu cơ mà chưa ai giải thích nổi.
"Tôi không bao giờ đùa giỡn khi đề cập đến chuyện cầu cơ. Cho dù bạn có tin hay không, đùa giỡn với một thứ vô hình có thể giao tiếp với con người sẽ dẫn đến những nguy cơ rất nguy hiểm. Đúng, đôi khi chơi cầu cơ là vô hại và linh hồn không xuất hiện. Nhưng NẾU bạn đã thật sự gọi lên được một linh hồn thì sao? Và có thể bằng cách nào đó bạn chọc giận người đã khuất, và họ quyết định sẽ "làm phiền" bạn một chút?
Hãy xem qua những câu chuyện dưới đây để xem chuyện gì đã xảy ra với những người đùa giỡn với ma quỷ. Tôi dám chắc rằng họ sẽ không dám làm thế một lần nào nữa đâu."

1. Con búp bê ma quái



Tôi nhận được một cuộc gọi từ người anh họ; anh ấy, anh trai, bố và bạn thân anh ấy đang chơi cầu cơ dưới tầng hầm. Trước khi chơi, họ đã đem một con búp bê sứ lớn trong căn hầm sang phòng tắm kế bên (cho đỡ sợ) và đặt nó úp mặt xuống một đống khăn tắm.



Sau một hồi, chiếc bàn cơ cứ đưa ra những chữ cái vô nghĩa, anh họ tôi quyết định đứng dậy vào phòng tắm để "giải quyết nỗi buồn". Những người còn lại tiếp tục đặt ra câu hỏi. Khi họ hỏi "Ai đang ở trong căn phòng kế bên?", chiếc bàn cơ chỉ đưa ra những con số ngẫu nhiên. Lúc anh họ tôi quay lại, anh trai anh ấy nói rằng lần cầu cơ này không có kết quả gì và họ định dẹp chiếc bảng, rồi cùng lúc đưa cho anh họ tôi những con số mà họ ghi lại được. Anh ấy phát hoảng khi nhìn thấy dãy số trong tờ giấy chính là số an sinh xã hội của mình (như số CMND của Việt Nam vậy). Điều đó làm mọi người có "động lực" để tiếp tục nói chuyện với linh hồn này, "nó" nói anh họ tôi sẽ hi sinh khi đi lính cho lực lượng không quân. Cuối cùng mọi người đề nghị "nó" hãy làm gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình. Chiếc bàn cơ từ từ ghép lại chữ D-O-L-L (con búp bê) và tất cả mọi người như bị đứng hình.

Họ tiến lại gần mở cửa phòng tắm để kiểm tra con búp bê sứ lúc nãy. Và Chúa ơi, nó đứng lù lù ngay trước cửa nhìn chằm chằm vào họ! Thất kinh hồn vía, mọi người chạy tán loạn ra khỏi căn hầm. Bạn thân anh họ tôi đã đốt bàn cầu cơ và tôi nghĩ anh ta đã phát điên trong vòng vài tháng sau đó. Hiện tại, vì một số lí do, anh họ tôi đã nhập ngũ vào lực lượng không quân ở Châu Âu. Ý nghĩ "thứ đó" đã nói đến cái chết của anh ấy làm tôi rùng mình.

2. Tôi đã lỡ hỏi "nó" tôi còn sống được bao lâu


Thường thường khi chơi cầu cơ, chúng ta vẫn hỏi "nó" những câu hỏi mà chỉ chúng ta biết câu trả lời. Và "nó" sẽ trả lời chính xác câu hỏi đó. Ví dụ như khi bạn hỏi "Tên chiếc du thuyền mà tôi đã đi vào năm tôi 6 tuổi là gì?", "nó" sẽ trả lời.

Chúng tôi (có thể là bạn hoặc anh chị của tác giả) đã chơi cầu cơ từ rất lâu rồi. Và nếu bạn chơi, đừng ngạc nhiên khi những chỗ xung quanh bạn toát ra luồng không khí lạnh bất thường. Chúng tôi cũng đã thử đốt nến đặt vào những chỗ lạnh đó, và thật kì lạ, những ánh lửa cứ chập chờn chập chờn, đổ sang một bên chứ không bao giờ cháy thẳng như những cây nến bình thường được.

Một hôm chúng tôi hỏi "nó" rằng chúng tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa, đó là lúc mọi thứ trở nên kinh hoàng. Mọi người đều còn 50-60 năm tuổi thọ nữa, còn về phần tôi, "nó" trả lời là 10.
Tôi tiếp tục hỏi "10 năm à?", "nó" trả lời "10 ngày".
Tôi như chết lặng. "Nó" còn nói tôi sẽ chết trong một tai nạn xe cộ, người đâm vào tôi tên là Emma. 3 ngày sau tôi hỏi lại, "nó" nói tôi còn 7 ngày, và 2 ngày sau đó tôi tiếp tục hỏi, "nó" trả lời tôi còn 5 ngày.
Những ngày sau đó tôi trở nên rất sợ hãi. Tôi giữ một cuốn kinh thánh trong túi áo và luôn đeo thánh giá trên cổ. Tôi kể lại với bố tôi nhưng ông không tin, vì thế tôi đã tự làm một bàn cơ bằng một mảnh giấy và một chiếc đĩa CD, chơi ngay trước mặt bố. "Nó" đã trả lời, bố tôi lập tức lật bàn cơ lại và bảo tôi không phải đến trường vào ngày đó, ngày đáng ra tôi phải chết. Tôi ở lì trong nhà và thật may mắn là không có chuyện gì xảy ra cả.

3. Buổi cầu cơ kinh hoàng

Phần 1 : Buổi cầu cơ kinh hoàng 

Sấm cứ chớp từng hồi , và gió rít từng cơn như vũ bão 

Nhóm bạn tôi gồm 4 đứa : tôi , Chẩn , Luỹ , và Báu . Chả là nhân dịp hè tết cả đám cùng nhau kéo về quê nhà thằng Luỹ ( ở Đồng Xoài , tỉnh Bình Phước ) . Sau bữa cơm thằng Luỹ rủ cả đám rủ nhau đi ra nghĩa địa chơi cầu cơ , Chẩn và Báu tán thành ngay , còn tôi vốn là 1 người thành phố , chẳng sợ trời chẳng sợ đất còn lại sợ tất cả , nghe đề nghị táo bạo ấy làm tôi cũng dợn người nhưng 1 phần vì tự ái với bạn bè nên tôi miễn cưỡng chấp nhận ... chả là từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ đặt chân vào vùng đất thiêng liêng ấy , nên có phần hơi lo sợ , nhất là trong khí trời ngày hôm nay ... 

Chúng tôi đèo nhau bằng 2 xe honda đi trên quốc lộ để hướng tới phía nghĩa trang . Đường khuya phố vắng , đi cả đoạn mới gặp 1 vài người , 2 bên đường cây cối mọc um tùm , nhiều cây có hình thù quái dị làm tôi liên tưởng đến những bóng ma cây mà hồi nhỏ từng xem 

Đến nơi chúng tôi chọn dc 1 ngôi mộ khá rộng ở bên trong khuôn viên nghĩa trang , thằng Luỹ là đứa thành thạo khu này và cũng khá là gan dạ nên nó tự tin nói 

- Chúng mày cứ ngồi đây ,không phải sợ 

Luỹ vừa nói vừa giơ chân quơ quơ trên bia đá có hình 1 thiếu nữ khá xinh xắn nhưng đôi mắt có vẻ lạc thần . Làm tôi cũng thấy sợ sợ 

Chiếc đèn pin đem theo ánh sáng loè loẹt đủ soi cái bảng cầu cơ mà chúng tôi mang theo , trên bảng có chữ từ a -> z , dấu đầy đủ . Cả đám đang loay hoay đi kiếm mấy ngôi mộ gần đó xem có cây nhang nào còn sót để cúng hay không , cuối cùng thì Chẩn cũng kiếm được vài cây nhang sót lại ( có lẽ là do người đi viếng làm rơi ) 

Sau khi thắp 3 cây nhang xuống đất , chúng tôi ngồi sáp lại thành hình tròn , thằng Luỹ lãi nhãi vài câu như thể gọi hồn rồi bảo chúng tôi đặt tay vào đồng tiền đã được đặt sẵn trên bảng cầu cơ 

Luỹ ra hiệu cho chúng tôi im lặng , rồi nó nói : 

- Tôi muốn biết tên cha của tôi 

Tức thì đồng xu di chuyển lần lượt qua 3 chữ tạo thành dòng chữ H - U - Y . Tôi bất ngờ vì lần đầu tiên chơi trò này , trước giờ cứ tưởng là người ta nói xạo , bây giờ thì chứng kiến được việc đồng xu chỉ đúng tên ba thằng Luỹ - tức Huy 

Đến lượt 3 thằng chúng tôi hỏi đều được trả lời chính xác . Thằng Luỹ bỗng quay sang cười với tụi tôi rồi nó hỏi 

- Ngày mai đề về bao nhiêu ? 

Đồng xu lại di chuyển qua chữ T rồi Ư , xác định là đề về 04 . Nhưng bỗng ... đồng xu vẫn đi chuyển 1 cách chậm chạp và rồi nó dừng lại ngay dấu " ? " 

- Tử - thằng Báu hét lên : chết mẹ rồi tụi mày ạ 

Nhóm chúng tôi thất thần , thằng Luỹ thì có vẻ bình tĩnh hơn nhưng cũng không tránh được sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt vốn chai lỳ của nó . Nó ráng giữ giọng điềm tĩnh nói : 

- Chúng mày cứ bình tĩnh , không sao đâu 

Chẩn và tôi cũng lấy lại chút hồn , riêng có Báu thì mặt cắt không còn hột máu , nó kêu tụi tôi mau chóng đi ra lấy xe về nhà . Chúng tôi đi theo 1 hàng thẳng ra chổ để xe ( vì đường nghĩa trang rất hẹp ) ra tới nơi tính đèo nhau về thì thằng Chẩn bỗng run rẫy nói : 

- Thằng ... th ... thằng Báu ... nó đâu rồi ? 

Tôi và Luỹ cùng quay lại , và trong khoảnh khắc một cơn gió lạnh bỗng rít lên , và gió cây xào xạc nghe như những tiếng ma quái 

- Đi vào trong kiếm nó - thằng Luỹ nói 

3 Chúng tôi cùng đi san sát nhau , không cần nói thì chúng tôi cũng suy nghĩ đến 1 điều mà người xưa hay nói : Ma giấu 

Sau nửa giờ đồng hồ lục lọi khắp nơi trong nghĩa địa , vẫn không thấy bóng dáng thằng Báu đâu , chúng tôi cứ thỉnh thoảng lại ụm 2 tay lại kê lên miệng hét lên : Báu ơi , mày đâu ? 
Nhưng chẳng nhận được tín hiệu gì từ thằng bạn , đáp lại chỉ có tiếng lá cây xào xạc ... 

Chúng tôi đành kéo nhau ra về , dự định là sẽ nói cho chú thằng Luỹ biết chuyện này và ngày mai sẽ cùng nhau kéo lên đây tìm tung tích . Ngoài trời , gió cứ rít từng cơn và sấm chớp ầm ầm như vũ bão ... 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Phần 2 : Những câu chuyện lạ lùng 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Sau khi trình bày toàn bộ sự việc cho chú thằng Luỹ - tức Đông . Vốn là dân ở đây nên ông nói 1 cách khẳng định ; 

- Chúng mày chơi dại , đêm hôm khuya khoắt lại vào nghĩa trang cầu cơ , chắc chúng mày lại làm chuyện xúc phạm đến người âm ? 

Cả đám lén lút nhìn nhau , rồi thằng Luỹ chậm chạp nói 

- Tụi con chỉ cầu cơ , duy nhất có 1 lần ... 

- Lần gì ? - Đông hỏi lớn 

Tôi thấy thằng Luỹ đã có vẻ hoang mang nên đáp lời thay : 

- Nó dùng chân quơ quơ trước hình người quá cố 

Đông thẫn thờ ngồi phịch xuống , Đông sống ở đây đã lâu chứng kiến bao chuyện kì dị nên biết việc bạn đứa cháu mất tích phải có nguyên nhân gì đó . Đông bước vào nhà khoác chiếc áo sơ mi đã bạc màu vì thời gian rồi quay sang đám tôi nói : 

- Đi ra nghĩa trang , dẫn tao tới chỗ hôm qua 

Chúng tôi mỗi người 1 ý nghĩ hỗn loạn trong đầu , nhưng đứng trước viễn cảnh bây giờ , khi mà thằng bạn biệt vô âm tính nơi nghĩa trang , chỉ còn biết làm theo lời ông chú của Luỹ 

Đúng 11h chúng tôi có mặt tại nghĩa trang , nơi hôm qua cả đám chơi cầu cơ .Thằng Chẩn nhìn dáo dác rồi nói giọng run run : 

- Hôm qua ... tụi mày có đem bảng cầu về không thế ? 

Tôi và Luỹ nhìn nhau lắc đầu rồi theo phản ứng cả 2 cùng nhìn xuống nơi hôm qua , chiếc bảng không còn ở đó nữa ... Cả 3 tự an ủi rằng có lẽ người gác mộ đã dẹp đi rồi . Đang suy nghĩ hỗn tạp trong đầu , bất giác tôi nhìn bức hình chân dung trắng đen người thiếu nữ mà hôm qua tôi thấy ... ánh mắt như có phần sắc sảo hơn và nụ cười tỏ vẻ ma quái 

Chú Đông bảo chúng tôi mỗi người 1 cây nhang thắp trước mộ người con gái , vì tin là vì hôm qua Luỹ xúc phạm người âm nên mới có cớ sự này . Chú Đông lẩm bẩm khấn vái vài câu , tôi nghe loáng thoáng bên tai nhưng không rõ nói gì 

Sau khi thắp nhang khấn vái , nhóm chúng tôi ra về , quang cảnh bây giờ khác hẳn đêm qua , ánh sáng soi khắp nghĩa trang , từng ánh hào quang xen kẽ giữa các cành cây . Tôi nhìn lên ... một cảm giác rờn rợn chạy khắp xương sống , tôi lắp bắp : 

- Báu ... Báu ... kìa ... 

3 người cùng quay phắt lại ... 

Báu đang nằm vắt vẻo trên cành cây , chú Đông nhanh chóng leo lên đỡ xuống rồi cùng nhau đèo honda chạy 1 mạch về nhà 

Về đến nhà thì thấy ông nội thằng Luỹ mới từ thành phố về , tụi tôi chào rồi lủi vào phòng thằng Luỹ , đứa nào cũng hoang mang trong lòng , không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Chiều về , thằng Báu cũng đã tỉnh dậy , tôi hỏi : 

- Mày bị gì vậy Báu , sao mày nằm trên cây , tụi tao kiếm mãi 

Thằng Báu nghe tôi nói nó nằm trên cây cũng hoang mang cực độ , nó lắp bắp : 

- Tao không biết , tụi mày đi lên xe phóng nhanh quá , tao đuổi theo không được , không nhớ đường ra nên tao nhờ cô gái gác nghĩa trang chỉ đường 

- Hả ??? - 3 đứa tôi cùng kêu lên . Luỹ tiếp lời : 

- Mày nói gì , tụi tao đi ra bãi lấy xe quay lại không thấy mày rồi còn đi kiếm mày nữa , sao chuyện lại kỳ vậy được ? 

Nghe lớn tiếng bên trong , ông nội thằng Luỹ bước vào hỏi đầu đuôi cớ sự . Sau khi trình bày cho ông cụ nghe thì bỗng ông ngồi phịch xuống, mắt lạc thần hẳn đi ... Ông bảo tụi tôi dẫn đến khu đất thánh ấy , tại chính ngôi mộ ấy , ông nhìn vào bức ảnh rồi thẩn thờ ... Linh tính biết chuyện chẳng lành , tôi hỏi ông cụ : 

- Thưa cụ , có chuyện gì ạ ? 

Ông cụ như vẫn chưa thoát ra cơn mê , lay vài cái ông mới tỉnh ra rồi nói nhẹ : 

- Đây là cô hàng xóm của tao , chúng mày làm chuyện thất lễ bị cô giấu 

Cả 4 đứa tôi đều hoang mang , thằng Luỹ ấp úng nói : 

- Nhưng ... nhưng ... cô ta bị gì ... mà ... ? 

Ông cụ bảo cả đám ngồi xuống đất và nói : 

- Để tao kể cho chúng mày nghe chuyện này ... 

Cả đám ngồi xuống , bất giác mình qua Báu , ánh mắt nó lạc thần , có lẽ nó quá kinh sợ trước sự việc này . 

Ông cụ bắt đầu kể câu chuyện của mình ... 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Phần cuối : Dấu chấm hết 

+ Từ phần này mình sẽ kể theo lời của ông nội với ngôi thứ nhất ( tức là mình sẽ hoá thành ông nội ) 

Bình Phước - Đồng Xoài : Tháng 7 năm 1925 ( thời kỳ Pháp thuộc ) 

- Tiến ơi , đi xem văn nghệ trên tỉnh về này ! - Tiếng thằng Khải , bạn thân của tôi . Tôi bèn đáp lại : 

- Đợi tao xíu , tao ra ngay , mày có rủ cái Hậu đi không đấy ? 

- Có 

Hậu là cô gái xinh đẹp nhất cái làng này , đã nhiều lần tôi muốn lân la làm quen nhưng nàng còn lưỡng lự , số là nàng còn cha mẹ già yếu cần phải có người chăm sóc . 

Hôm nay , đoàn văn nghệ từ tỉnh về . 3 đứa chúng tôi đi từ lúc trưa , đoàn văn nghệ thật vui và nhộn nhịp , có những cô từ tỉnh về , làm đám trai làng nháo nhào cả lên , xen lẫn tiếng hò ca là tiếng bàn tán của những cụ già lớn tuổi 

Khi tàn cuộc vui chúng tôi kéo nhau về , rồi ai về nhà nấy . Riêng tôi đi 1 đoạn thì quay lại xem bóng thằng bạn khuất chưa , rồi tôi rón rén đi theo Hậu , tới gần nàng tôi chụp 2 tay lên vai làm nàng giật mình quay lại mắng yêu : 

- Cái anh này , người ta nhìn thấy bây giờ 

- Hì hì , giờ này thì làm gì có ai hả em ? Anh đi 1 đoạn thì nhớ em quá nên quay lại 

Tôi đi với nàng đến tận nhà nàng thì nàng tìm cách đuổi khéo tôi vì sợ cha mẹ nhìn thấy , tôi giả bộ đồng ý rồi bất ngờ chộp tới hôn vào má nàng , rồi cười cười ù té chạy . Quả thật tôi yêu nàng lắm rồi 

Đêm hôm ấy , khi đang ngủ bỗng có tiếng máy bay ... Đoán có chuyện chẳng lành tôi ù té ra ngoài thì thấy trên trời 2 chiếc phi cơ của quân đội Pháp và 3 xe chở lính đang tiến gần về làng . Biết thế này là có chuyện lớn rồi ... Tôi đứng bên trong thấy lũ Pháp bắt người dân trong nhà ra , vất họ xuống cái dãy hố gần đó rồi nã súng . Từng tiếng súng chát chúa nổi lên làm tôi rợn cả gai óc . Bỗng tôi nhớ đến Hậu ... 

Tôi rón rén bơi theo đường mương tới nhà Hậu , đến nơi thì nghe tiếng Hậu đang la hét , và rồi tôi thấy họ bước ra . Bỗng tôi thẫn thờ , không tin vào mắt mình ... Trước mắt tôi là Hậu đang bị trói quật 2 tay ra sau , áo nàng đã bị rách 1 bên vai , đằng sau Hậu là Sĩ quan Pháp và Khải . Chẳng lẽ nó phản động ? Nó dẫn đường cho quân Pháp ư ? Tôi lắng nghe từng tiếng nói của tụi nó : 

- les petits enfants qui ( con nhỏ này là ai ) - Tên sĩ quan pháp nói 

- il est mon voisin ( nó là hàng xóm tôi ) - Khải đáp 

# từ nay tác giả xin khi tiếng việt cho lẹ vì làm như trên phải dùng google dịch rất mỏi tay 

- Mày có muốn nếm thử nó không ? - Tên sĩ quan cười nham nhở . Rồi bất thần hắn lao tới chụp chiếc áo cánh ong của Hậu xé toang ra , hắn nham nhở đưa chiếc lưỡi khắp người Hậu . Rồi chuyện gì tới cũng tới hắn và Khải đồng loạt cưỡng hiếp Hậu ... Thoả mãn xong , tên sĩ quan lạnh lùng đứng dậy rút súng và bắn thẳng vào đầu Hậu . Và vứt xác hậu sau gốc cây dừa 

Tiếng súng lạnh lùng chát chúa vang lên . Tôi đứng dưới lòng đầy căm phẫn , bàn tay tôi bấu chặt vào nhau đến toé máu , tôi thề một ngày sẽ giết chết thằng bạn súc sinh ấy 

Nhưng rồi thời gian cũng qua đi , thông tin về thằng Khải đã mất tích , chẳng biết lần đâu mà tìm , rồi những cuộc kinh tế mới , khai hoạch ruộng đất đã làm tôi chẳng còn tâm trí nào nghĩ suy ... cuộc đời cứ thế lặng lẽ trôi ... 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Kể đến đây ông nội thằng Luỹ sụt sùi nước mắt lưng tròng , ông ngẩng lên thì bỗng thấy thằng Báu đôi mắt đỏ như màu máu , người nó trắng bệch ra . Ông bảo chúng tôi : 

- Chắc nó bị vong nhập rồi - Nói rồi ông bảo chúng tôi mỗi người 1 nén nhang quỳ xuống trước ngôi mộ của người con gái tên Hậu . Rồi ông khấn vái : 

- Hậu à , em sống khôn thác thiêng , anh biết lũ trẻ này đã xúc phạm đến em , nhưng xin em hãy vì anh mà tha cho chúng nó , đường đời còn trẻ lắm điều ngu dại 

Nói xong ông cúi người lạy 3 cái , chúng tôi cũng làm theo . Duy nhất có mình thằng Báu là cứ quỳ im lặng , nhìn nó có vẻ còn tiều tuỵ hơn . Ông nội thằng Luỹ thấy vậy biết không ổn rồi , bèn kêu người nhà thằng Báu lên 

Khoảng buổi chiều , tiếng xe honda quen thuộc của ba thằng Báu đỗ trước nhà tôi . Bước xuống là ba thằng Báu và ông nội nó . Ông nội thằng Luỹ ra tiếp chuyện với ông nội Báu , còn ba thằng Báu thì lao thẳng vào phòng xem bệnh tình con trai mình 

Ông nội thằng Luỹ ở ngoài tiếp chuyện , tôi ngồi kế bên ông nên ngồi nghe ông nói 

- Ông tên gì thế , bao nhiêu tuổi rồi ? 

Ông nội thằng Báu , nâng tách trà lên uống 1 ngụm rồi cười xoà đáp : 

- Tôi tên Khải - Đinh Văn Khải , 76 tuổi rồi chứ ít gì , lúc trước nhà tôi cũng ở đây , nhưng đó là thời Pháp đô hộ , nên tôi phải chuyển lên thành phố , còn ông tên gì ? 

- Lê Văn Tiến - Ông cúi gầm mặt tay ông bỗng run run ... 

Tôi thấy sắc mặt ông nội thằng Báu bỗng biến sắc . Nhưng bỗng có tiếng thằng Chẩn gọi , tôi chạy vào thì thấy thằng Báu mắt trào máu ra , còn miệng thì sủi cả bọt mép , đang hốt hoảng không biết làm gì thì bỗng nghe tiếng bát ly vỡ : XOÃNGGGGGGGGG ... 

Tôi chạy ra xem có chuyện gì thì ... Ông nội thằng Báu đang nằm gục dưới đất máu tuôn xối xả ra từ đầu , bên cạnh đống miểng ly . Phía trên là ông Tiến , tay cầm cái quai ly bị vỡ miệng ông lẩm nhẩm : Anh trả thù cho em ... anh trả thù cho em ... 

Chẩn , Luỹ và cha đứa trẻ đều chạy ra , thấy cảnh tượng kinh hoàng này , ai nấy cũng đứng chết trân tại chỗ . Ông nội thằng Luỹ gục xuống rưng rưng nước mắt khóc ... Có bóng người con gái mặc chiếc áo cánh ong , đứng nhìn rồi lặng lẽ lẩn sau gốc cây dừa 

Sấm bỗng chớp lên từng hồi ... và gió bỗng rít lên từng cơn như vũ bão ... 

4. Lần nghịch ngu


Được nghỉ hè vì nhà có việc bận nên không thể tham gia đội sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi, đành về quê tìm thú vui khác.

Nhưng ai ngờ được niềm vui thì chẳng thấy đâu, có lẽ sẽ là cả 1 tháng hè toàn là đau khổ.

Biết con bạn thân cạnh nhà cũng về quê cùng lúc thế là nhóm bạn thân từ hồi mẫu giáo cho đến cấp 2 vẫn học cùng nhau, lại có dịp ôn lại kỉ niệm cũ. Mấy
ngày đầu thì toàn nước mía chém gió, tại vì quê em sát biển nên nước mía thịnh hành chứ chẳng thấy chà đá, chà chanh chém gió như Hà Nội đâu.
Rồi hôm nọ thằng bạn pm qua yahoo bảo sáng nay, lúc nó xem “cải mả” ( nhà nó cạnh nghĩa trang) họ có để quên 1 mảnh ván lại gần bờ tường nhà nó.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu em không nghĩ ra cái trò cầu cơ mà từ bé chỉ được các anh chị, cô bác kể lại. Em mới bảo nó là:
– Mày để đấy mai có trò hay đây.
Tính em là mấy cái truyện ma quỷ là em máu lắm, hết nghe truyện ma NN Ngạn rồi lại nghe kể bao nhiêu là truyện ma của những người thân kể lại
Rồi em lên kế hoạch luôn, gọi thêm 2 thằng bạn thân nữa là 3 thằng.
Bọn nó cũng chẳng biết gì nên nghe theo lời em hết, thằng thì mua ít loại hoa quả, còn trưa hôm sau em qua nhà nó lấy mảnh ván kia về.
Thấy nó cũng cũ rồi nên cắt giấy theo hình ván mà dán lên rồi viết các chữ cái, số cả dấu má lên đó. ( Ai từng chơi trò này rồi chắc cũng biết) KHông quên kiếm 1 đồng xu.
Vì là từ trước giờ mấy đứa bạn thân đi đâu cũng có nhau, con bạn thân em cạnh nhà em nên cũng có kể cho nó nghe, thế là nó đòi đi theo. Lúc đầu nghĩ
con gái đi e không tiện nhưng nghĩ lại cái hồi còn học lớp 5 bé tẹo hình như là vào năm 2001, cả đám chơi trò ma lon. COn bạn chạy chậm còn bị đánh bầm
2 mắt cá chân, sáng hôm sau không đi học được, còn bị bọn em cười mãi. Thế rồi cả con bạn em nữa là cả thảy 4 người, con bạn em sẽ không chơi mà có
trách nhiệm ghi lại để ghép câu chữ sau mỗi lần hỏi ” cơ”. Và đó chính là sai lầm lớn nhất mà đến giờ khiến em vẫn còn ân hận.
8h30 Đêm 5/7, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cả nhóm dẫn nhau ra đồi thông gần bờ biển để bắt đầu trò chơi, lúc ấy chỉ mang theo 1 chiếc đèn pin loại nhỏ. Đến nơi, đặt mảnh ván xuống và để chiếc đèn mờ mờ cạnh đỏ chỉ đủ nhìn thấy con chữ. Bọn em bắt đầu ngay, em ngồi đối diện với con bạn thân ,
còn lại 2 thằng ngồi 2 bên quây quanh bàn cơ. Cả bọn im lặng và em bắt đầu đọc mời cơ lên, lúc đó vào tầm 9h30 rồi.
Vì là lần đầu chơi sợ không thành công nên đã chuẩn bị cả câu chú đầy đủ, lúc ấy chỉ còn tiếng gió, cả 3 đứa em đặt mỗi đứa 1 ngón tay lên đòng xu, trông mặt đứa nào cũng căng thẳng, còn em thì cố tỏ ra bình tĩnh dù trong lòng cũng xoắn lắm rồi và giọng em bắt đầu vang lên:
– “Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới điện ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi xin mời người lên
xơi, làm cho cơ quay cờ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi.”
CHưa thấy gì em chầm chậm đọc tiếp bài thơ cầu hồn:
“Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian”
…..
– Đọc gần xong đến đoạn:
“Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn
Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ
Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ
Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời…”
– CHưa hết câu cuối thì thấy đồng tiền bắt đầu dịch chuyển, lòng bắt đầu thấy phấn trấn hơn.
Thấy đồng xu vẫn chuyển vòng vòng ý như là chờ đợi câu hỏi, em liền hỏi liền:
– Mày là Nam hay Nữ?
Nhưng đồng xu thì cứ vòng quanh 4 ô : Thần – Thánh – Ma- Quỷ mà không chịu trả lời.
EM nhắc lại câu hỏi: – Mày là Nam hay Nữ?
Đến giờ thì nó chạy lại giữa 2 ô là MA- Quỷ, đột nhiên con bạn ngồi sau lại ôm miệng cười khúc khích, 3 thằng thì trong mắt nhìn chẳng hiểu chuyện gì, em
thì trong lòng tức tối vì nó sắp làm hỏng buổi chơi hôm nay. Nhưng chưa kịp phản ứng gì, con bạn thân nhìn em trừng trừng, đồng xu thì em chẳng còn để
ý là lúc này nó dừng vào đâu rồi, ánh mắt nó như muốn nuốt lấy em.
Em vừa định cất tiến hỏi : – T màyy…
Nhanh như cắt nó chồm lên 2 tay bóp lấy cổ em, bị bất ngờ em ngã ngửa ra, như 1 phản xạ tự nhiên chân em quăng mạnh đạp 1 phát vào bụng nó, 1 phát
vào cổ, vì đạp rất mạnh nên con bạn bật ra phía sau.( Em thề là từ bé tới giờ em với con bạn chơi rất thân với nhau, chưa có xích mich lớn bao giờ, bọn em
quen nhau từ hồi mẫu giáo lên cấp 1, cấp 2 vẫn học cùng lớp, chỉ có cấp 3 là cùng trường nhưng khác lớp, đi và về học vẫn cùng đường)
Sau cái đạp ấy, tinh thần hoảng loạn đầu óc chẳng còn nghĩ được cái gì nữa, em vùng dậy cắm cổ lao về phía trước. Lúc chạy có đạp phải bàn cơ mà quên
mất nói ” thăng” để dừng cơ lại nếu như đó là quỷ.
CÒn 2 thằng bạn em đoán lúc đó cũng hoảng không kém chắc là cũng chuồn thoát thân chỗ nào rồi.
CHạy được 1 đoạn dài, còn kinh hãi sư việc lúc này, tay chân bấn loạn em bấm số gọi 2 thằng kia đều không trả lời, ko biết là vì lý do gì?
Lấy lại bình tĩnh, em thấy lo là thương con bạn vô cùng, vì lúc nãy đạp nó 2 cái rõ đau. EM đã quyết định mò lại chỗ lúc nãy hy vọng tìm con bạn, giờ này
không biết nó thế nào, chắc là bị nhập. Đi được 1 đoạn thì điện thoại kêu, 1 thằng gọi:
– Mày đang ở đâu đấy?
– ĐM mày định giết bọn tao à?
Chẳng biết nói gì lúc này, giọng nó còn đầy vẻ hãi hùng.
– Tao với mày quay lại chỗ cũ tìm con T nhanh đi.
Chẳng đợi nói thêm em chạy ngay về chỗ lúc nãy, 2 thằng cẩn thận tiến đến gần bàn cơ, chiếc đèn pin vẫn sáng. Ở đó là con T nằm bất tỉnh tại chỗ.
Cảm giác thấy sợ và bất an vô cùng. Sợ vì để con T lại 1 mình, vì sẽ không biết sẽ phải giải thick thế nào với bố mẹ nó.
Hai thằng lôi ngay con T lên:
– T ơi, tỉnh dậy đi
– T ơi!
Hai thằng lay người nó mấy cái nữa mà nó chẳng bảo gì?
Đành khiêng nó về nhà….
Tối hôm đấy, vì sợ bị mắng chửi nghịch ngu nên mấy đứa đã không dám nói thật, đành dối là : Mấy đứa đang đi dạo ngoài đồi thông thì con T bỗng nhiên
chạy nhanh về trước rồi ngã vào gốc thông và bất tỉnh. CÒn vết bầm trên cổ thì nói là chắc do cổ va vào gốc cây.
Hai bác thương con nên lúc ấy chỉ cuống lên chẳng còn tâm trí nào mà trách hay chửi mấy thằng nữa.
Nhìn mẹ T lo lắng khóc lòng em lại thấy ân hận vô cùng.
Đêm ấy em ở lại đến quá 2h sáng mới về.
Lúc 11h cả nhà T đinh đưa nó đi bệnh viện xem thế nào thì bất ngờ con T tỉnh dậy như không có gì xảy ra, mặt nó tỉnh bơ.
Em hỏi : – Mày có làm sao không?
Thì nó không nói gì, mà cứ nhìn em trừng trừng y như cảnh hãi hùng lúc nãy.
Em biết là có biến, vội lùi ra 2 bước thì con T nó bắt đầu nói nhảm….
Nó nói suốt liên tục, nó kể nó tên Nghĩa chết ở đấy vì đói, và đòi ăn cháo.
Tiếng khóc trong nhà càng lớn hơn, biết là chẳng phải bình thường, bác trai chạy vội ra ngoài. Lúc vào là trên tay cầm con rựa, la lớn:
– Mày không để con gái tao yên, tao chém chết mày!
Rồi bác lao tới giang cánh tay lớn giáng xuống 2 bạt tai thật mạnh.
Con T lúc này mặt vẫn hằm hằm rồi từ từ 2 mép nó đầy bọt trắng và lịm đi.
Từ đó cho đến lúc em về thì con T vẫn đang bất tỉnh.
Xin lỗi 2 bác dù biết là 2 bác có thể giận em lắm, nhưng thật tình em chẳng biết là gì lúc này.
Cả đêm đó em kkông ngủ được, cũng chả dám nghĩ nhiều, vì mọi chuyện chẳng thể nào ngờ tới.
Định rằng nếu sáng mai con T vẫn bị thế em sẽ nói với Bác em cũng là thầy cúng giỏi ở đây, biết cả thuật thôi miên, em từng xem gọi hồn 1 lần rồi. Bác sẽ giúp.
Lòng trăm mối lo lắng ân hận…
Thằng người yêu nó mà biết chuyện chắc nó cho em mấy thọi thì đi luôn mất…:
Đến sáng hôm sau(6/7), em sang thăm nó thì nó đã trở lại bình thường nhưng nét mặt vẫn còn phờ phạc. Không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi nhỏ nó là hôm qua
có nhớ gì không? Nó chỉ bảo là nhớ mỗi lúc đang đọc thơ gọi hồn rồi sáng dậy đang nằm ở nhà. Em chẳng nói gì nữa bảo nó nghỉ đi cho khỏe.
Hôm nay thì con bạn đã bình thường hẳn trở lại, nhưng em lúc này vẫn còn giằn vặt không biết phải nói với 2 bác ấy thế nào? Có nên nói thật ra hay không hay là cứ im lặng vì mọi chuyện cũng qua rồi? : “>
Các Thánh giúp em với…….
Update…
Trước khi kể tiếp em xin nói câu này: Thật là từ em cũng không có tin mấy cái chuyện ma quỷ vớ vẩn, cũng đi đêm nhiều mấy lần 2h sáng qua nghĩa địa mà
chẳng thấy. Nhưng ở đời hễ cái gì ta không tin đến khi tận mắt chứng kiến nó lại rõ ràng đến khó thở.
Xin lỗi các bác vì mấy ngày qua không update được, vì mấy hôm đó thật sự là em không còn tâm trạng nào để mà onl được nữa.
Để cho dễ nhớ em xin được gọi tên thằng cùng em đưa con T về là thằng H, còn thằng còn lại là L.
Cái đêm mà con T bị ngất đó có lẽ là đêm mà thằng L dở chết dở sống, em không biết được đã có chuyện gì xảy ra, và không biết được nó đã ở đâu trong
lúc em và thằng H đưa con T về.
Em kể qua thằng L 1 chút. L là con út trong nhà, từ bé nó đã luôn là thằng yếu bóng vía( điều này được mẹ nó kể lại), nhưng lớn lên thì em không biết điêu
này vì có lẽ nó giấu, khi có gì đó thì nó toàn im lặng và cả đêm hôm định mệnh ấy nó cũng không nói lời nào( giờ em mới nhớ lại).
Mẹ nó kể hồi bé, vào những đêm hè nó hay bị bóng đè la ú ớ, bố mẹ nó khổ sở với mỗi lần bật đèn là thấy mặt nó xanh lét cắt ko còn giọt máu.
Từ đó nhà nó năm nào cũng phải dán 1 cái bùa trước cửa lớn và mỗi năm thay 1 lần.
Vậy mà hôm em có rủ nó chơi trò nguy hiểm nó lại đồng ý không 1 lời hỏi lại.
Buổi sáng hôm con T tỉnh cũng là ngày em và thằng H có ghé qua nhà thằng L chơi, tại vì gọi điện mấy lần mà không bắt mấy, chả hiểu vì lý do gì?
Hơn nữa nhà thằng L xa nhà bọn em, nhà nó cuối thị trấn còn nhà em và thằng H ở đầu thị trấn.
Hôm đó vào khoảng 9h30 sáng, em còn nhớ như in, vừa quạch vào ngõ nhà nó là tiếng mẹ nó hét lên, nói đúng hơn là tiếng bà ấy khóc nghe não lòng.
Em biết là có chuyện xảy ra với thằng L rồi.
Vất nhanh chiếc xe xuống em và thằng H lao vào, trước mặt bọn là cảnh tượng mà người cứng rắn đến nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau xót…
Thằng L ở đầu kia lan can, đã trèo ra ngoài như muốn nhảy xuống, mồm còn ngậm 1 nửa ngón tay của nó, mặt mũi đầy máu và rãi chảy ra, tóc tai bù
xù,bàn tay trái chỉ còn 2 ngón.
Tay phải thì cầm con dao còn mới để sẵn dưới bàn tay còn 2 ngón, hễ ai bước tới là nó chặt.
Mẹ nó khuôn mặt xanh nhợt có lẽ đã ngất đi mấy lần vì đau đớn khi thấy con mình mà hoàn toàn bất lực. Và có lẽ cả đêm qua mẹ nó đã thức trắng( cũng là
đêm con T bị nhập)
Bố nó thì đi làm xa chưa kịp về, mấy người hàng xóm thì đang lay hoay ở phía dưới tìm cách đỡ nếu khi nó nhảy.
2 thằng cũng lao vào mỗi người 1 góc căng chiếc bạt lớn để đỡ nó. 1 bác thì phải thật cẩn thận vừa nói nó vừa tiến lại gần nó.
Cảnh lúc ấy rất khó khăn bởi nếu tiến lại gần là nó lại dơ con dao kia lên như muốn chặt đứt bàn tay kia.
Hai đứa em trong thế mà cũng đã nước mắt ngắn dài, 1 phần vì thương nó, 1 phần thì ân hận đến suốt đời em cũng không thể quên đi tháng hè này.
Mãi cho đến khi nó nhìn xuống phía dưới, 1 bác nhanh nhẹn lao lên ôm được nó kéo vào đồng thời vứt được con dao trên tay. Mọi người xô cả lại, chèn cả 1
thanh củi lớn vào mồm nó vì sợ nó cắn lưỡi.
Còn thằng L lúc này thì dãy dụa vùng vẫy đòi thoát ra, người nó nhỏ bé thế vậy mà khiến 2 bác to lớn phải cố hết sức mới giữ chặt tay nó.
Mẹ nó lúc này đã ngất đi từ lúc nào.
Trưa hôm ấy gào thét điên dại cho đến khi mời được Thầy về làm lễ nó mới thôi bị.
Còn về con T giờ thì đã bình thường lại hẳn.
Hôm khi bố thằng L về em cùng thằng H sẽ đến đến xin lỗi và thú thật mọi chuyện với 2 bác.



No comments:

Post a Comment