Tuesday 2 February 2021

Căn gác trọ

     Truyện ma CĂN GÁC TRỌ.

    Tôi và thằng bạn cùng thi đỗ đại học một năm lên ăn học tại Hà Nội, nó đỗ đại học Công Đoàn còn tôi học Bách Khoa khoa điện tử. Cuộc sống nơi phồn hoa đô hội khác xa với cảnh nghèo khổ ở quê, dù chân ướt chân ráo nhưng đứa nào cũng háo hức với mong muốn sẽ đổi đời sau cánh cổng trường đại học. Tuy nhiên, những biến cố xảy ra ngay năm thứ nhất đã khiến tất cả đảo lộn bất ngờ.

    Những tháng đầu tiên bỡ ngỡ chúng tôi cùng trọ tại ký túc xá của trường, nhưng sau đó nửa năm, để tránh sự ồn ào nơi ký túc tôi ra thuê phòng trọ tại khu Quỳnh Mai, nơi này rất tiện chỉ đi một đoạn ra đường Lê Thanh Nghị là đến gần trường Bách Khoa, dân cư đông đúc có đầy đủ chợ búa quán xá cho chàng sinh viên năm nhất như tôi. Tuy nhiên khu nhà tôi trọ là 1 dẫy vắng vẻ có ba nhà trọ, có sân rộng và một cây nhãn cổ thụ.

    Hôm đầu tiên đến nhận nhà, chỉ có căn phòng trọ gần cổng là có người ở gồm 2 cô sinh viên, căn thứ hai không ai ở và đến căn thứ ba là phòng của tôi. Khu nhà này tường rêu cũ kỹ chứng tỏ xây đã lâu, nhưng do giá rẻ nên tôi tặc lưỡi thuê tạm. Tôi hỏi ông chủ muốn thuê căn thứ hai thì được bảo rằng căn đó hỏng khóa ông ấy chưa sửa được nên tôi cứ ở căn thứ ba, hơi tiếc vì không được ở gần 2 cô gái xinh xắn nhưng không sao vì sự tự do thoải mái đang xâm chiếm tâm trí tôi.

    Chiều tối hôm đấy đến nhận phòng, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra là một mùi ẩm mốc xực lên, chắc do lâu không có người ở, dù sao căn phòng tầm 15m2 khá sạch sẽ, lại có gác lửng nhà vệ sinh đầy đủ. Tôi nhanh chóng bầy biện vài món đồ ít ỏi, lau quét sơ qua rồi sang hàng xóm giao lưu.

    Hai cô gái trọ phòng ngoài học năm thứ 2, tức là hơn tôi 1 tuổi, tuy nhiên tôi trông già dặn họ vẫn gọi tôi là bạn xưng tên, họ kể cũng mới dọn về đây 1 tuần, chưa đủ đồ đạc toàn đi ăn ngoài, biết tôi sinh viên năm nhất nên họ rủ tôi nấu ăn chung. Tôi đồng ý khẩn trương vì trong bụng đã thích cô gái tên Linh, dáng người khá hot mà nói chuyện rất duyên, như vậy càng có cớ sang chơi với họ. Hai nàng dẫn tôi ra quán quen ăn cơm tối, rồi đi một vòng khu phố giới thiệu mọi thứ, sau đó cả ba ai về phòng nấy ngủ. Đêm đầu tiên khá yên ả, tôi ngủ ở cái giường cũ một mạch đến sáng, chiều hôm sau đi học về tôi mua thêm ít đồ đạc và chuyển đồ lên trên gác.

    Gác xép khá rộng, không có gì ngoài cái chiếu và tờ lịch bóng đá WC, dán ở bức tường ngăn phòng bên kia. Xuống gọi hai cô em bên cạnh nhờ chuyển ít đồ lên nhưng sực nhớ họ bảo hôm nay về quê. Tôi nhanh chóng thu dọn , tắm rửa rồi nằm kềnh cang thư giãn, chợt nghĩ nhà rộng thế này sao không rủ thằng bạn học bên Công đoàn sang ở chung cho vui, ngắm nghía một hồi phát hiện tờ lịch bóng đá cũ từ năm 2014, nghĩa là cách đây khá lâu. Tôi lại gần bóc tờ lịch ra định bụng mai thay tranh ảnh khác cho vui mắt, bỗng nhìn thấy trên tường là hai vạch sơn màu đỏ đan vào nhau như hình chữ X, nghĩ quái lạ sao người ta lại sơn màu đỏ ở đây nhưng thôi kệ đi ngủ mai tính tiếp.

    Nằm một lúc bất chợt nghe tiếng kêu róc rách tôi giật mình nhỏm dậy , trong ánh đèn ngủ mở ảo tôi căng mắt bốn phía quan sát thấy vách tường chỗ sơn đỏ như đang chảy ra cái gì đó, ngạc nhiên chả lẽ trong tường dò nước tôi mon men bò lại gần phát hiện tuyệt đối đó không phải là nước, nó sền sệt chầm chậm chảy ra, mà đương nhiên cũng không phải là sơn, sơn lâu rồi sao chảy được, nuốt nước bọt trong đầu chợt nghĩ ra một thứ tôi kinh hoàng hét lên :

   - Máu!

    Lập tức bật dậy hét như điên dại thấy mình mẩy mồ hôi ướt đẫm xung quanh tối om, vậy hóa ra mình mơ sao, với tay bật đèn sáng tôi sợ sệt nhìn ra phía góc tường thì thấy nó vẫn như ban tối với hai vạch sơn màu đỏ. Thoáng rùng mình, tôi vơ vội quần áo mở cửa chạy sang phòng bên, đập cửa một hồi nhìn thấy cái khoá ngoài tôi nhanh chóng xách xe lao mất hút, mất ba phút tôi đã ra đến phố, nhìn thấy hàng Game lập tức phi vào, cất xe yên vị rồi mà vẫn thở hổn hển, thấy mạng Halflife đông người tôi ngồi tới sáng.

    Dù có sợ đến mấy sáng ra tôi cũng phải về lấy đồ đi học, rón rén vào phòng lấy tạm sách vở rồi nhanh chóng quay xe đến trường. Giờ học khá uể oải vì cả đêm tôi có ngủ gì đâu, tôi cũng không mong đến tối vì chuyện hôm qua vẫn chưa hoàn hồn, tôi sợ khi về đó, chỉ mong hai cô gái bên cạnh cho ngủ cùng nhưng ai lại thế, tôi không nghĩ bậy bạ nhưng chuyện đó đời nào xảy ra . Cố gắng trụ đến buổi trưa tan học tôi nghĩ ngay đến thằng bạn , sao không nhờ nó sang ngủ cùng mà tiện thể cho nó biết chỗ mình ở luôn, biết đâu vài hôm mình quen nhà lại hết sợ. Nghĩ vậy tôi phi xe ngay sang ĐH Công đoàn, nơi bạn tôi đang trọ học.

   
Căn gác trọ
 
  Tôi cứ nghĩ đơn giản rằng đó là một cơn ác mộng, nhưng đây mới là sự khởi đầu cho những ngày kinh hoàng tiếp theo, mà ngiệt ngã hơn là kéo theo cả thằng bạn thân của tôi dính vào, mời các bạn đón xem… 


  

      

   Trời chiều nhá nhem, từng đám mây đỏ sậm xen lẫn những khoảng tối tạo nên bức tranh kỳ dị, vài cơn gió từng đợt lại cuộn lên những đám lá khô bay mù mịt. Tôi và Tuấn đèo nhau trên con xe máy hướng về phía nhà trọ. Cuối cùng tôi đã rủ được bạn tôi về ở cùng vài bữa, mặc dù nó khá khó chịu khi sáng ra phải đi học xa đến trường, nhưng rồi hai đứa rất thân nên đành chiều tôi một chuyến.

   Thái độ của Tuấn hoàn toàn thay đổi khi về đến khu trọ, nó trở nên cực kỳ vui vẻ khi gặp hai cô gái nhà bên. Mắt hắn cứ dán chặt vào cô nàng tên Vân khi chạm mặt, Vân hôm nay trang điểm nhẹ nhàng nhưng tươi tắn, tuy không phải quá đẹp nhưng thân thể căng tràn ẩn hiện trong bộ váy ngắn màu trắng cũng quá đủ để hút hồn thằng bạn tôi. Chúng tôi cười nói vui vẻ, cùng nhau đánh chén hết nồi lẩu, trong lúc dạo phố rồi rủ nhau đi ăn chè Tuấn đã kịp xin số điện thoại và add được facebook của Vân.

    Nhưng rồi màn đêm cũng buông xuống, chúng tôi ai về phòng nấy. Lúc về phòng tôi mở mãi không được khóa cửa như báo dấu hiệu chẳng lành, hai đứa loay hoay mãi cuối cùng cũng vào được. Tuấn là đứa bạo gan, tuy đã biết câu chuyện tôi kể cho hồi chiều nhưng nhất định nó đòi lên gác ngủ, trong khi tôi chỉ muốn ngủ dưới nhà, nhưng phòng tôi chỉ có một cái quạt nên đành chiều nó. Bước chân lên gác, nó nhìn trân trân vào hai vạch sơn màu đỏ nhưng không nói gì. Lòng tôi hồi hộp không yên, liệu tôi có sai lầm gì không khi quay lại căn phòng này, bao câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng do quá mệt nên thiếp đi lúc nào chả biết.

    - Rầm, rầm, tiếng chớp chói lòa xé ngang bầu trời.

     Trong lúc mơ màng tôi bật dậy nhìn ra cửa, tiếng sét dữ dội đã làm tôi tỉnh giấc, rồi nhanh chóng trả lại màn đêm đen kịt. Quái lạ, khi đi ngủ tôi vẫn để đèn cơ mà, sau đó cả không gian tĩnh lặng lạ thường, một sự im lặng như trong một hố sâu thăm thẳm.- Tiếng gì vậy, có phải không trời ơi! Lập tức như phản xạ tôi quay mặt sang bức tường sơn đỏ, lại âm thanh đó, tiếng róc rách nghe rõ mồn một cùng vệt máu quái dị đỏ lòm đó chảy ra. Cả người tôi lạnh toát rồi co rúm lại, tôi vồ sang bên cạnh chỗ Tuấn nằm nhưng trống trơn. Không có ai!, và tôi đang một mình, một mình trong căn phòng quái quỉ này.




    Vệt máu loang dần, đỏ thẫm cả góc phòng, tôi bất giác lùi lại, cả người cứng đờ, máu cứ loang mãi bao phủ chỗ tôi, tôi giơ bàn tay lên xem thì nó đầy máu, còn dính thứ gì đen đen bùi nhùi, nhìn kỹ thì đây chẳng phải tóc người sao. Trời ơi chuyện gì xảy ra vậy!

    Như còn chút sinh cơ cuối cùng tôi bật dậy, chạy trối chết xuống dưới nhà, tôi chạy như chưa bao giờ được chạy, hướng ra cửa, không cần biết phía sau là cái gì tôi phải thoát khỏi đây.

    Nhưng không, cửa vừa mở tôi định lao ra ngoài thì hồn vía như lìa khỏi xác. Trước mặt tôi, ngay dưới gốc cây nhãn là một bóng trắng lạnh như băng, tựa như đứng đó chờ tôi từ bao giờ. Cái bóng toàn thân đều trắng, mờ ảo như sương khói, chỉ có mái tóc xõa che nửa mặt là đen, đôi mắt thâm sì ai oán. Chả cần nói cũng biết là một nữ quỷ. Tôi ngã vật ra, lồm cồm lùi lại, còn chẳng dám nhìn vào mặt nó.

    Tôi như rơi vào tuyệt lộ, cả người run rẩy, quay đầu ra phía sau thì chết trân, một bóng đen đang đứng sừng sững ngay sau lưng tôi.

   Tôi choáng váng, hai mắt như mờ đi, thoáng chốc nhìn rõ lại thì nhận ra người đứng sau lưng tôi chính là Tuấn. Bạn tôi đứng bất động nhìn chằm chằm ra cửa, cánh tay bên phải dính đầy máu, rồi nó ra hiệu cho tôi chạy vào trong. Tôi như vớ được phao cứu sinh, run rẩy chạy vào thì trượt chân ngã oạch, đầu tôi đập xuống đất.

  Tôi mê man đi, khi từ từ mở mắt ra thì thấy Tuấn ngồi trước mặt, hai tay vỗ vào mặt mình.

  - Dậy, dậy đi, nhanh ra khỏi đây. Giọng bạn tôi gấp gáp.

  Tôi ngồi nhổm dậy, thấy xung quanh vẫn nguyên vẹn như lúc tối, tôi ngơ ngác nhìn Tuấn thì nó vất quần áo vào chỗ tôi rồi hét lên: - Tao với mày đi ngay.

   10 phút sau, hai thằng chúng tôi đã ngồi ở đường Bạch Mai, gọi tạm một tô vách trần và chai rượu trắng, cả 2 nốc lấy nốc để, tôi hiếm khi uống rượu, nhưng bấy giờ uống rất đã. Sau khi uống được vài chén, mặt vẫn còn tái nhợt, Tuấn lên tiếng: -Không ổn! Tao mơ thấy gần giống mày hôm trước, chuyện này thật không bình thường.

   - Mày cứu tao khỏi nữ quỷ đúng không? Sau đó thế nào?

   - Tao cứu mày bao giờ, tao cũng bị nó lùa, lúc đó tao đạp phải cốc nước nên tỉnh dậy, thấy mày ú ớ nên lập tức gọi dậy.

   Chúng tôi hiểu rằng đang gặp một vấn đề rất ngiêm trọng, thì ra Tuấn trong lúc ngủ đạp đổ cốc nước nên tỉnh trước tôi, còn tình tiết trong mơ lại gần giống hệt như vậy. Trong đầu tôi có trăm ngàn câu hỏi, vệt máu đó cùng mớ tóc người ở đâu ra, còn nữ quỷ nữa, cô ta là ai, sao Tuấn cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi?!

   - Thôi có khi mai tao trả nhà, không ở đây được. Tôi ngán ngẩm nói.

   - Đừng vội, tao muốn điều tra vụ này cho ra nhẽ, tao không thể cho qua thế này được, mà sao 2 em gần đó không bị sao nhỉ, đợi trời sáng tao với mày quay lại.

   - Mày điên à, không đùa được đâu, tao sợ lắm.

   Nói qua nói lại một hồi tôi cũng đành chịu Tuấn, nó là đứa cứng cỏi, quyết gì làm cho bằng được, mà cơ bản là nó đang bồ kết em Vân quá trời, nên không muốn tôi chuyển đi như thế.

   Đang tiết xuân mà khung cảnh ảm đạm, bầu trời xám xịt như màu khói thuốc lá. Hai chúng tôi quay lại khu trọ vào giữa buổi trưa, sở dĩ như vậy vì người ta hay nói giờ chính ngọ dương khí mạnh nhất, ma quỷ cũng phải kiêng dè lúc các quan đi tuần. Ấy vậy mà khi bước vào cổng chúng tôi vẫn dựng tóc gáy, đứng quan sát ngắm nghía một hồi cả 2 quyết định vào trong, lúc đi qua cái gốc nhãn, cảm giác rờn rợn vẫn đeo đuổi tôi.

   Cánh cửa cọt kẹt mở ra, tôi chột dạ nói: - Mày vào kiểm tra, tao đứng dưới này cảnh giới. Tuấn gật đầu đi lên gác...

  Thời gian trôi quá chậm, tôi chờ ở dưới mà sốt hết cả ruột, độ 15 phút thì nghe thấy Tuấn gọi:
  - Lên đây, lên đây mà xem này.
 Tôi hơi sợ nhưng cũng lục tục đi lên. Tới nơi thì thấy Tuấn đang dùng chìa khóa cặm cụi cạo 2 vạch sơn màu đỏ, rồi 2 mảnh giấy đan chéo dần dần lộ ra sau lớp sơn, trên đó ghi chi chít những dòng chữ như chữ tàu.
 - Dừng lại đi, tao thấy hình như... hình như nó là 2 lá bùa.
 - Đúng thế, nó là 2 lá bùa, nhưng sao lại dán ở đây, có phải để dọa mình không?
 Tôi chưa kịp nói gì tiếp thì Tuấn đã bóc luôn 2 tờ bùa, trong tường cũng trơ ra 2 vết nứt  ngay sau đó.
 - Thế là thế nào nhỉ, sao mày bóc nó ra?
 - Tao muốn biết nó là cái gì, tao có ông chú họ là một ông thầy khá có tiếng, giỏi chữ nho bùa chú, mang đến hỏi ông ấy xem.
 Hai đứa lập tức đóng cửa, phi xe sang khu đền Lừ, nơi có nhà ông thầy xem bói.
  Cửa vừa mở mùi nhang khói đã bay ra sực nức, trước mặt chúng tôi là một điện thờ nhỏ mấy tầng bát hương. Một người đàn ông lớn tuổi trán cao mày rậm bước ra đón chúng tôi, tuy tóc ông đã bạc nhưng đôi mắt vẫn còn loang loáng tinh anh.
 Ông thầy nghe qua câu chuyện, lật đi lật lại lá bùa rồi cắm 3 nén nhang lên ban thờ, sau đó lẩm nhẩm khấn mấy câu rồi tung lên 2 đồng tiển cổ. 2 mặt đều ngửa. Ông thầy lắc đầu khẽ thốt lên:
 - Sai lầm, lẽ ra đừng bóc 2 lá bùa chờ ta đến.
 - Sao ạ, có chuyện gì nghiêm trọng thế sao?
 - Bây giờ quỷ hiện thân rồi, không can thiệp không được. Bùa này không đơn giản đâu, do một vị cao tăng có đạo hạnh viết, dùng để trấn quỷ, không phải loại thường, là loại tà ác.
 Hai đứa tôi ngệt mặt. 
- Vậy thôi, chúng cháu chuyển đi không ở đấy nữa.
- Chuyển đi là xong ư, mấy đứa mở cửa ngục cho nó, nó theo đến cùng. Nếu sa vào vòng luân hồi tử vong của nó, sinh mạng sẽ như ngọn đèn leo lét. Nếu xảy ra chuyện không hay, chúng mày sẽ tạo thêm sát nghiệp, biết bao giờ mới siêu thoát.
  Hai đứa toát mồ hôi lạnh, càng nghe càng hoang mang, chỉ biết cầu xin chú cứu giúp.
  Ông lại nói: - 2 lá bùa dù uy lực, nhưng không chặn hết đường âm của nó. Vậy nên lúc ngủ vẫn mơ thấy, bây giờ bóc ra rồi, chỉ còn cách đến tận nơi giải quyết thôi.
 9 giờ tối, ông thầy đeo cho mỗi đứa chúng tôi 1 lá bùa vào cổ, còn ông mang theo một cái gương đồng, một cái túi màu đỏ và 1 số đồ nghề rồi cả 3 cùng đi về khu nhà trọ.




  Vừa vào đến cổng, Linh đã hớt hải chạy ra đón chúng tôi, giọng sỡ hãi nói: 
  - Vân bị làm sao ấy, khi nãy tớ về đến nhà gặp nó lăn lộn trên giường, mặt lúc trắng bệch lúc tái mét, hỏi chuyện không nói cứ lầm lầm lì lì, không biết tại sao?
  Chúng tôi đi vào thấy Vân ngồi giữa nhà, 2 mắt nhìn chúng tôi trừng trừng, khuôn mặt xinh đẹp không chút sắc khí. Ông thầy lập tức đốt một nắm hương, khấn vài câu lại gần thổi khói vào mặt cô gái. Vân bỗng ho sặc sụa rồi ngã vật ra, người nhũn như cọng bún. Thầy bảo Tuấn bế Vân lên giường cho Linh chăm sóc, còn 3 chú cháu sang phòng tôi trọ.
   Chú cắm bó hương vào gốc nhãn, bảo tôi mở cửa.
Tôi run rẩy mở khóa, thò tay bật đèn nhưng thật kỳ quái, điện không lên. Tuấn sốt ruột bật đèn điện thoại, cầm cái gương đồng tiến vào. Vừa được vài bước tôi nghe thấy xoảng, Tuấn hét lên 1 tiếng kinh hoàng rồi chạy vụt trở ra, mặt cắt không còn giọt máu hét: 
 - Nó, nó!
 Trong phòng bỗng vang lên tiếng ư ư gào rú như quỷ gọi hồn. Cái điện thoại tuấn làm rơi phát ra ánh sáng xanh lét làm cho không gian bên trong chẳng khác gì địa ngục. Hai đứa hoảng sợ lùi lại bám lấy ông chú. 
  Đúng lúc đó dưới bóng trăng mờ ảo, ngay chỗ bó hương dưới gốc nhãn, một bóng trắng quen thuộc như sương xuất hiện, rồi nữ quỷ đột ngột hiện hình với vẻ nanh ác, nhìn chúng tôi ai oán. 
  Ông chú già nua nhìn bóng trắng một hồi, bỗng chắp tay ngâm 1 câu: 
    - Thế gian đâu chốn vĩnh hằng.
      Từ bi cõi phật sao còn chưa đi.
 Nữ quỷ trợn mắt, lắc đầu nhìn ông rõ vẻ sợ hãi, bàn tay đầy máu khẽ giơ lên chỉ vào căn nhà trọ.
 Ông thầy vội vã rút cái túi màu đỏ, bốc ra 1 nắm cát ném thẳng vào trong, nắm cát bay qua ánh sáng mờ ảo trở nên vàng rực. 
  Phút chốc căn phòng im bặt, không còn nghe tiếng ư ư quỷ mị, bóng trắng cũng biến mất. Cả 3 chúng tôi bước vào phòng, thầy bảo hai đứa tôi thắp 7 ngọn nến  to, bày lễ. Thầy đặt một bát hương khấn vái rồi lên trên gác.
  Được 1 lát thấy ông lật đật chạy xuống.
  - Không phải tại đây, sang phòng bên.
  Tất nhiên là phòng bên khóa cửa, trước mặt chúng tôi là cánh cửa đóng im ỉm, cái ổ khóa cũ mèm hoen rỉ. Tôi rút điện thoại ra gọi ông chủ nhưng không liên lạc được. Ông chú giọng dứt khoát: 
  - Phá khóa!
   Sau một hồi hì hụi chúng tôi mở được cửa, không gian bên trong âm u ẩm mốc.  Cả 3 người cùng tiến vào trong.
   Hai đứa tôi mỗi đứa 1 cây nến, dè dặt soi từng góc căn phòng, chỉ toàn thấy bụi bặm và tranh ảnh cũ nát. Góc tường kê 1 bộ bàn ghế, trên đó đặt 1 khung ảnh nhưng không có ảnh.
 Ngoài ra còn có 1 bộ gương lược chứng tỏ người ở cũ là 1 một phụ nữ. Chúng tôi xem qua loa rồi cầm nến soi cho thầy lên thẳng gác xép. 
Cũng không khác gì những căn gác bên cạnh, nhưng trên tường có vết nứt hình chữ X to hơn phòng kế bên. Ông cắm 3 nén nhang rồi rì rầm khấn một tràng rất dài, bỗng chốc qua khói nhang và ánh nến mờ mờ xuất hiện một bóng đen in trên tường, chúng tôi giật mình, giơ cái gương đồng lên soi thì bỗng ngoài trời một ánh sét nổ cái rầm chói lòa căn phòng. Một cơn gió to thổi vào tung hết mành rèm, bóng đen nhìn rõ là một khuôn mặt đàn ông như ác quỷ, cái đầu đầy máu mắt trợn toàn lòng trắng, xung quanh hắc khí bao phủ như quỷ dữ địa ngục. Ông thầy rút vội một lá bùa lớn màu đỏ, dán thẳng vào cái đầu nhanh như chớp. Bỗng cái đầu tóe ra tia máu, rú lên một tiếng ghê rợn kinh hồn, màn hắc khí bao phủ dần ra xung quanh. Ông thầy giật mình hét lớn: 
   - Tất cả chạy ngay!
  Hai chúng tôi bay hết hồn vía, gào lên hoảng loạn chen nhau chạy xuống nhà, luồng khí đen quỷ ám lan tỏa tức thì, bám theo chúng tôi như hình với bóng. Chạy đến cửa,  ông thầy nhanh chóng rút trong người một thanh đoản kiếm bằng gỗ, quẳng đại vào trong phòng, luồng khí đen tản ra một chút còn bọn tôi bán sống bán chết rút khỏi khu nhà trọ.
   Đây là một cú sốc lớn vì hai đứa chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào pháp lực của ông chú mình, và cái đáng sợ là bọn tôi biết rõ nhưng chuyện khủng khiếp còn ở phía sau mà chưa biết thoát ra thế nào..
  
   
   



   Tuấn sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, bỗng ngẩng đầu lên nhìn mọi người hỏi:
   - Chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây mãi sao?
   - Tạm thời chưa có cách gì, tiếc rằng pháp lực của ta không đủ để khống chế nó, đêm đó ta biết nó đã thành quỷ dữ, tà niệm vượt khỏi âm giới. Bây giờ phải biết căn nguyên nó làm sao, mới có cách giải trừ được. Tạm thời các cháu cứ ở nhà ta đừng đi đâu, có thánh pháp bảo hộ.Tự ý đi ra ngoài hậu quả khó lường.
   - Hôm đó lúc chạy ra cháu thấy chú vất cái gì trở lại, nhanh quá cháu không nhìn rõ. Tôi thắc mắc.
   - Bùa hộ mạng của ta đó, thanh gươm ngắn bằng gỗ đàn hương. Thầy ta luyện nó bằng khói nhang thánh điện suốt 9 năm, trên lưỡi gươm ghi âm kinh địa tạng. Lúc tối hậu, quỷ khí lấn át ta đành phải rút ra bỏ mất.
  Chúng tôi ở nhà chú đã 2 ngày, kể từ đêm đó không ai dám ra ngoài, cứ nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy lại rùng mình không sao chợp mắt. Linh và Vân sợ không dám ngủ, bắt 2 thằng chúng tôi thay nhau ở cùng phòng, con gái nhanh suy sụp, mới đó 2 nàng đã xanh xao hốc hác.
  Bỗng từ trưa nay, thấy Tuấn cứ mải miết nhắn tin cho ai đó, thi thoảng lại mỉm cười. Chúng tôi hồ nghi gặng hỏi nhưng nó không nói...
  Đến chiều nó đột nhiên bảo tôi:
  - Long tóc dài cùng vợ nó ra Hà Nội chơi. Nó đang rủ tao đi chơi, tối làm 1 bữa với chúng nó. Mày đi không?
  Long tóc dài thì tôi không thân nhưng cũng biết. Tuấn học cùng nó từ nhỏ, hàng xóm nhà Tuấn ở quê, hai bố mẹ ly hôn nó ở với bố, nhà thì rất nghèo, học hết phổ thông đùng cái nó tuyên bố lấy con bé cùng trường làm cả lớp giật mình, sau đó theo ông cậu vào Nam làm ăn không học tiếp, thi thoảng vẫn về chơi khoe trong ấy kiếm được lắm. Tôi vốn trong người không được khỏe mấy hôm nay, tâm trạng đang buồn bực lại sợ ra ngoài vấn đề gì nên từ chối.
   Bỗng Vân lên tiếng: 
  - Cho tớ đi cùng với, ở mãi một chỗ bức bối quá. Suốt ngày suy nghĩ căng thẳng.
   - Mấy đứa biết đây là lúc nào không mà đi, chúng mày thấy chuyện hôm trước mà không biết nó nguy hiểm thế nào à, cứ tạm thời ở đây chú sẽ tìm cách. Ông bật dậy nói.
  Nhưng mặc kệ ông nói thế nào Tuấn cứ nằng nặc đòi đi, nói đi chơi một lúc rồi về chứ trong nhà mãi không chịu được. Nói rồi hai đứa lấy xe rủ nhau đi chơi, còn tôi và Linh lại xuống bếp chuẩn bị cơm nước.
  Buổi tối 3 chú cháu ngồi ăn cơm, rồi dọn dẹp nói chuyện đến gần khuya vẫn chưa thấy Tuấn và Vân về,  tôi nghĩ không biết hai anh chị đi chơi hay rúc vào đâu tâm sự mà lâu thế. Chú thì đi ngủ rồi, Linh ở một mình sợ nên cứ bắt tôi ngồi buôn chuyện. 
  Đồng hồ chỉ 11h đêm, tôi sốt ruột bốc điện thoại gọi mấy lần thì Tuấn không liên lạc được, Vân thì không nghe máy, e có chuyện chẳng lành tôi sang gọi chú. Chú dậy xem giờ rồi đi ra điện thắp mấy nén nhang, vừa khấn vài câu thì bỗng nhiên bát nhang bùng cháy dữ dội, không có gió mà lửa phần phật, chú khẽ lắc đầu bàn tay nắm chặt. Linh tính mách bảo tôi rút điện thoại gọi cho mẹ Tuấn, biết đâu nhà nó cách Hà Nội có mấy chục cây hai đứa rủ nhau về thì sao. Hôm rồi Tuấn cũng bảo nó sắp hết tiền định mấy hôm nữa về quê lấy. Vừa nói chuyện điện thoại mấy câu kể tình hình thì giọng mẹ nó đã lạc đi:
  - Sao lại có chuyện như vậy cháu ơi, thằng Long và vợ nó đi làm trong ấy đèo nhau bị tai nạn chết cả  hôm kia rồi mà cháu ơi, tin vừa báo ra cho bố nó sáng nay còn chưa phát tang mà.
 Tôi nghe tin như sét đánh, lặng người không nói  được câu nào. Cái tay cầm điện thoại cứ rung  lên bần bật...



  Đêm hôm đấy trời đổ mưa to, một cơn giông dữ dội trời sầu đất thảm. Chúng tôi không ai ngủ được, ông chú cứ ngồi thừ ở bàn uống nước, còn Linh thì ngân ngấn nước mắt, tôi phải ngồi bên cạnh hết lời an ủi. Bỗng 1h đêm, hai đứa tôi nghe tiếng đập cửa thình thình. Linh mắt sáng lên bảo: - Ra mở cửa đi chúng nó về đấy. 
   Tôi vội vã đội mưa chạy ra cổng, tôi vừa rút được cái then mở cửa thì giật bắn mình, đứng trước mặt tôi chưa đầy hai bước là thây ma nửa đầu nát bét, hai tay gẫy gập lủng lẳng cứ giơ lên phía trước, toàn thân bê bết bắt đầu tiến vào. Tôi chết điếng nhận ra trên người nó là bộ quần áo quen thuộc, nỗi sợ trào dâng, tôi theo phản xạ lùi lại dù biết chắc đó là Tuấn. Tuấn vẫn lừ lừ tiến vào, phía sau Tuấn là hai bóng mờ 1 nam 1 nữ, tôi gào lên sợ hãi ngã ngồi xuống đất, hai tay chống lưng lui dần vào trong. Bỗng qua cổng xuất hiện luồng ánh sáng xanh lè từ 2 con sư tử đá, luồng sáng bùng lên chói lòa che mất thân ảnh Tuấn, qua phút chốc mọi thứ biến mất, chỉ còn cánh cổng mở toang trong màn mưa tầm tã.

   2h đêm chúng tôi nhận được tin dữ từ mẹ Tuấn, công an báo về 2 đứa bị tai nạn trên cầu, Tuấn đập vào thành cầu chết ngay tại chỗ, còn Vân lao qua lan can chưa tìm thấy xác..
    Chúng tôi rơi vào hoảng loạn, Linh cả đêm chỉ biết ôm tôi khóc. Còn ông chú nghe tin gần như phát điên, ông đổ hết ba bát hương vào 1 cái túi, rồi cầm 1 thanh gươm nửa đen nửa trắng cứ đi lại trong phòng lảm nhảm: 
     - Tao sẽ trở lại. Tao sẽ cho chúng mày không siêu thoát, không siêu thoát...
  
   Mời các bạn đón xem tiếp phần tiếp theo câu chuyện!


   Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, nhưng sự tĩnh lặng tang thương bao trùm căn nhà chúng tôi đang ở. Chú dậy từ rất sớm, ông có vẻ bình tâm lại. Ông đi ra chợ mua chút đồ ăn về cho chúng tôi rồi bảo: 
   - Hôm nay chú có việc phải đi ra ngoài, các cháu cứ ở đây trông coi nhà cửa. Đừng tự ý đi đâu, xong việc chú về.
   Nói rồi ông chuẩn bị đồ đạc vào balo, thắp mấy nén nhang rồi ra cửa đi mất. Chúng tôi thắc mắc không biết chú đi đâu nhưng không tiện hỏi. 
   Chỉ còn tôi với Linh ở nhà, Linh trông quá suy sụp, mặt sạm đi, chẳng nhận ra nhan sắc tưới tắn, long lanh dạo trước. Nàng lúc nào cũng bám tôi không rời nửa bước, và liên tục hỏi:
 - Mình phải làm thế nào bây giờ?
  Quả thật tôi cũng rất nóng ruột, nhưng trong đầu chẳng có phương án gì, cũng không biết trả lời ra sao. Trước ở nhà chúng tôi có 5 người, bây giờ chỉ còn 2, không gian tĩnh mịch nơi đây càng làm hai đứa thêm lo lắng. 
  Buổi trưa đang ngủ bỗng có tiếng đập cửa, hai chúng tôi nhìn nhau không biết khách nào đến giờ này. Tuy vậy tôi cũng ra mở cổng, chắc mẩm là khách của chú, vừa nhìn ra ngoài tôi suýt đứng tim. Vân đang đứng ngay trước mắt tôi!
   Kinh hoảng lùi lại, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đây là Vân bằng xương bằng thịt, nước da nàng tái mét, trên trán dính chút băng gạc, theo sau là một anh công an nữa. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy nàng, rồi mời cả hai vào trong nhà.
   Anh công an hỏi thăm một lúc về Tuấn rồi đi khỏi. Vân cứ khóc thút thít, kể chiều hôm đó hai người không gặp được vợ chồng Long tóc dài, đến chập tối Tuấn nghe một cuộc điên thoại của ai đó bảo đi sang Gia Lâm, hai đứa đi đến cầu thì gặp tai nạn. Vân bị rơi xuống sông nhưng may sao gặp chỗ nước cạn, lúc ấy nàng đau quá gần như không thể cử động, ơn trời có người nhìn thấy đưa vào bờ, sáng ra công an tới xác minh rồi đưa về đây. Nàng sướt mướt than thở giá như lúc ấy quyết liệt ngăn cản Tuấn, không sang bên đó thì mọi chuyện đã không xảy ra. Chúng tôi an ủi Vân, dù sao cũng mừng cho nàng vì không đi theo Tuấn. 
   Chiều hôm ấy chúng tôi chỉ ở nhà, chờ thầy về báo tin vui, mà chờ mãi chẳng thấy ông về. Tôi có cảm giác bất an lạ lùng, cảm giác này còn mạnh hơn hôm Tuấn mất. Tôi liền đi ra điện mở cái hộp gỗ màu đỏ, trong hộp vốn có ba bảo vật của chú giờ chỉ còn một, Địa tạng đao hôm trước bỏ lại nhà trọ, Trảm hồn đao chú đã mang đi, chỉ còn thanh Nhược thủy đao bằng gỗ, lưỡi như con rồng có hình năm bông sen, tôi lấy bỏ vào trong người.
    Ba đứa tôi ăn cơm tối xong đành đi ngủ. Linh và Vân tối đến lại sợ, để đèn sáng cả đêm. Tôi ngồi ngay đầu giường canh cho hai nàng, nếu như bình thường, tôi rất hạnh phúc khi ở cạnh Linh, nhưng giờ đây trong lòng chỉ toàn lo lắng, nhìn hai cô gái mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, dáng vẻ tiều tụy thấy rõ, tôi nghĩ mình cũng chẳng khá hơn, nhưng cứ chợp mắt tôi lại nghĩ đến Tuấn, không thể nào ngủ được. Có một con mèo đen không biết từ đâu, cứ đứng trên bậu cửa nhìn chúng tôi chằm chằm. Ngoài trời, mưa bắt đầu đổ xuống...






   Tôi ngồi mãi không thể chợp mắt, đang mải mê nhìn ngắm 2 nàng thì Vân cựa mình ú ớ, tiếp đó ngồi bật dậy thở dốc dáng vẻ kinh hãi, cứ thế 3 lần liền tôi phải vỗ vỗ vào người mấy lần mới nằm xuống ngủ tiếp, rồi nàng kêu toàn mơ thấy ma quỷ. Được một lúc thì tôi cũng thiếp đi, bỗng thấy xung quanh tối đen như mực, tôi đang đứng trước cổng một ngôi nhà to lớn, có hàng rào sắt. Rồi trên đường xuất hiện một người đàn ông mặc toàn đồ đen, bịt mặt, dường như không nhìn thấy tôi, hắn đang đi đến cổng căn nhà. Người này ngó nghiêng một hồi bất thình lình nhảy vào trong sân, phút chốc tôi không nhìn thấy hắn nữa. Thấy việc bất minh tôi định hô hoán nhưng họng không mở ra được. Tôi nhìn ngó lúc lâu mới thấy tiếng huỳnh huỵnh, tên đó cấp tốc chạy trở ra, ôm theo cái bọc lớn. Rồi có tiếng hô hoán, một người đàn ông trung niên đuổi theo túm được tên cướp, hai người giằng co một hồi tên cướp bất ngờ rút dao xả ngay vào ngực người đàn ông, tiếng thét vang lên một cậu trai tầm chục tuổi chạy ra ôm lấy người trung niên nằm trong vũng máu. Tên cướp bất ngờ quay lại đâm thêm vài nhát gục luôn người con trai, hắn nhanh chóng bỏ đi để lại hai thân hình nằm im bất động. Tôi sợ đến tê cứng người, sau giây lát cảnh vật đó biến mất tôi lại thấy mình lạc vào một khuôn viên lớn, phía trước là rất nhiều nấm mộ, trông giống một nghĩa trang. Khung cảnh chập choạng như lúc chiều tối, rồi có 1 đám người cầm cuốc xẻng đi tới gần một ngôi mả mới, vẫn còn vòng hoa, họ vây lấy ngôi mộ. Đám người gật gù với nhau giây lát rồi liên tiếp cuốc xẻng đào bới ngôi mộ, rất nhanh sau đó họ lôi được quan tài lên, dùng xà beng bật nắp quan tài rồi bất ngờ lôi cái xác vất chỏng chơ ra đất. Trong đám họ có người bắt đầu khóc, người thì gào rú chửi bới rồi thi nhau cầm cuốc xẻng phang tới tấp vào cái xác.
 - Chó chết, cho mày chết này, đồ độc ác, cho mày tan thây luôn, giết cả bố con người ta à, chó chết...
   Cảnh tượng thật kinh hoàng, tử thi thân thể nát nhừ, máu thịt nhầy nhụa. Bỗng một tiếng sét lớn vang lên, cơn mưa ào ào đổ xuống, đám người vội vã bỏ đi. Tôi không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ cứ nhạt nhòa dần...
   Tôi choàng tỉnh dậy thở hổn hển, dáo dác nhìn quanh, vẫn là trong căn nhà của chú, hai cô bạn vẫn nằm im lìm bên cạnh. Tôi vươn vai mệt mỏi, bèn đứng dậy đi ra bàn uống nước, nghĩ về giấc mơ khi nãy vẫn chưa hiểu nổi. Ngồi một lúc bỗng thấy mùi tanh lợm giọng, tôi ngửa mặt lên nhìn thì thất kinh, trần nhà đỏ lòm, từng dòng máu loang lổ không biết từ đâu phủ kín bốn xung quanh xà nhà, rồi nhiễu xuống chẩy thành từng giọt tong tỏng xuống đất. Tôi hoảng vía quay về phía hai cô gái, định gọi họ thì thấy Linh đã ngồi dậy từ bao giờ. Nàng từ từ đứng lên tiến về phía tôi, nhưng đôi mắt nàng sao vô hồn vậy, nó giống như đôi mắt của con cá chết. Tôi bàng hoàng cả người gọi: - Linh, Linh, bạn sao vậy??. Nhưng nàng không nói không rằng, chân vẫn lê bước qua những vũng máu trên sàn nhà, chầm chậm tiến tới, tôi không nhìn thấy chút sinh khí nào trên khuôn mặt đó. Vân thì vẫn nằm tại chỗ, còn tôi đang đối diện với thứ gì đây. Tôi thét to một tiếng  nhưng nàng không hề phản ứng, bỗng trong đầu  xuất hiện một ý nghĩ kinh khủng, bàn chân tôi lùi dần ra cửa.
   Tôi quay mặt ra ngoài tìm đường lùi thì không tin vào mắt mình, cánh cổng mở toang. Trước khi đi ngủ thấy không an tâm tôi đã khóa cửa cẩn thận cơ mà. Mưa vẫn xối xả, nhưng trong khoảng tối mờ mịt tôi chợt nhận ra ngoài cổng có vài bóng đen, hai con sư tử đá bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh.
   


  Nhưng rồi một bóng đen cao lớn xuất hiện, hắn vung tay một cái luồng ánh sáng màu xanh nhạt dần rồi biến mất, cả đám lừng lững tiến vào sân. Tôi sợ cứng người, toàn thân không thể nhúc nhích. Thân ảnh bọn họ hiện dần ra dưới cơn mưa nặng hạt, tôi chợt nhận ra kẻ dẫn đầu có khuôn mặt giống hệt người đàn ông ác quỷ mà bọn tôi gặp trong nhà trọ, nhầy nhụa máu thịt, theo sau là Tuấn và vợ chồng Long tóc dài, thân hình nát bấy không nguyên vẹn, mắt trợn ngược, và cả nữ quỷ áo trắng. Đám thây ma chỉ còn cách tôi mấy bước, tôi có cảm giác không thể thở nổi, không gian như bị đông cứng, tràn ngập mùi tử khí. Tôi muốn bỏ chạy nhưng giơ tay cũng không giơ nổi, không phải vì sợ nữa mà sự thực là không thể cử động, đây là cảnh giới ma quái gì vậy. Áp lực tử vong ngày càng hiện hữu, chỉ trong chốc lát thôi, chắc mình cũng là một thây ma như đám kia, chẳng cần quay đầu tôi cũng biết Linh đứng ngay sau lưng.
   Máu từ sàn nhà chảy ra sân, bao phủ khắp nơi. Tôi chỉ còn thấy trong mắt một màu đỏ lòm ghê sợ, đó là cảm giác của kẻ sắp chết. Đám Tuấn vây xung quanh, những hình hài ma quỷ phát ra tiếng ư ư như từ cõi xa xôi nào đó. Tên cầm đầu với hai con ngươi trợn tròng toàn tia máu, đã đứng ngay trước mặt tôi, một tia sét lóe lên, trong tay hắn một cái cuốc từ từ giơ lên thật chậm. Tôi nhắm mắt lại.
  Đúng lúc đó, một tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên trong.
   - A, a, a!
   Đúng tiếng của Vân rồi, tôi giật mình bừng tỉnh, trong chớp mắt tôi rút con dao trong người giơ lên. Một vầng hào quang chói lọi xuất hiện, năm đóa sen hồng xoay tròn phía trước, phát ra những tia sáng tím ngắt. Cây cuốc chim của tên quỷ dữ bị cản lại, cả đám thây ma giãy dụa trong luồng hào quang rợp trời. Bóng đen mặt quỷ gào lên một tiếng kinh hoàng ám ảnh, sau thoáng chốc cả bọn biến mất.  Tôi há mồm kinh ngạc, ánh sáng huyền ảo từ cây Nhược thủy đao bao trùm ngôi điện, tất cả máu mê tan biến, Linh đang nằm ngã gục trên sàn, còn Vân không khác gì tôi nhìn không chớp mắt. Cánh cổng đã khép lại như lúc ban đầu, chỉ còn mưa và bóng đêm đen tuyền vốn có.
 



   Tôi cố hết sức lay Linh dậy cuối cùng nàng cũng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh, tôi ôm chầm lấy nàng, thiếu chút nữa, tưởng cô ấy đã thuộc về một thế giới khác rồi.
   - Buông tớ ra, Vân đang nhìn kìa, cô nàng đỏ mặt nói.
   - Cứ tự nhiên tớ không nhìn thấy gì đâu, hôm qua làm bọn mình sợ chết khiếp! Vân cười.
   Điều làm tôi khó hiểu lúc này là Linh đêm qua như bị ma nhập, còn Vân không bị sao cả, hôm trước đi với Tuấn cũng thế, cô ấy vẫn an toàn trở về. Tôi nói điều này với Vân, nàng ngẫm nghĩ lúc lâu rồi trả lời:
  - Có chuyện này mình chưa kể, ngày bé mình gày còm ốm yếu, không ăn được hay khóc ngặt nghẽo. Mẹ tớ đi xem người ta bảo bị vong theo, liền gửi bản mạng vào chùa cho dễ nuôi. Lúc lớn lên đi Hà Nội học xa nhà, thời gian đầu tớ cũng mất ngủ hốc hác, hay mơ linh tinh. Mẹ tớ liền dẫn ra chùa Quỳnh gặp một ông sư già, ông bảo tớ đến chùa nghe kinh ba ngày, rồi cho tớ cái vòng cổ có hình tượng phật này, bảo cứ đeo hộ mạng, có phải vì nó không?
   Nói rồi nàng giơ cái dây chuyền cho chúng tôi xem. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, tôi rủ cả bọn:
  - Bây giờ cứ ở đây mãi không ổn, chú thì không biết thế nào. Mấy đứa mình ra chùa gặp ông sư ấy đi!
  Cả hai nàng đều đồng ý. Chúng tôi lập tức sửa soạn ra chùa.
  Đó là ngôi chùa nhỏ cũ kỹ nằm trong một cái ngõ dài. Chúng tôi đến hỏi thăm thì cũng gặp được ông ấy, vị sư già lắm rồi, nhưng giọng nói vẫn còn vang, bước chân vẫn còn nhanh nhẹn. Ông nhìn chúng tôi giây lâu cất tiếng:
  - A Di Đà Phật, âm khí rất nặng, các con theo ta!
  Sư thầy dẫn mấy đứa ra điện Tam Bảo. Sau khi nghe chuyện, Thầy thắp hương, đọc một bài kinh Như Lai cho chúng tôi lễ Phật. Giọng sư thầy chậm rãi, tuy bọn tôi không hiểu mấy về kinh phật ,nhưng nghe qua thấy trong người thư thái, nhẹ nhàng, tiếng chuông ngân vang khiến cõi lòng như được trút bỏ, đầu óc trong veo. Đọc hết bài kinh, chúng tôi lễ xong thầy vẫn nhập định, tĩnh lặng rất lâu đến nửa canh giờ. Sau cùng thầy bước xuống, quay lại chúng tôi nói rằng:
  - Mọi việc bắt đầu từ duyên, kết thúc cũng là duyên. Duyên nào cũng có căn, hãy bắt đầu từ căn! 
   Tiếp đó ông bảo:
  - Chúng thí chủ hãy dùng bữa cơm chay, ban chiều hướng Phật nghe kinh sám hối. Khi dương tàn theo bần đạo giải mối oan nghiệt!
  Hoàng hôn tĩnh lặng, màu mây đỏ loang cuối chân trời. Ba chúng tôi vãn cảnh chùa trong cõi yên bình. Linh ngả đầu vào vai tôi nhỏ nhẹ:
  - Nếu không có chuyện này xảy ra, có lẽ chúng mình đang ngồi bên nhau ăn tối ở nơi nào đẹp lắm nhỉ.
  - Hi hi, ăn trong căn nhà trọ chứ! Tôi cười.
  Tôi chỉ mong phút giây dài mãi, nhưng cũng nghĩ đến lúc phải chấm dứt mọi chuyện không hay. Nhìn Vân buồn tha thẩn đi lại, tôi không đành lòng.
  Gần 9h tối, vị sư già cùng chúng tôi đi về khu nhà trọ, trong lòng cảm thấy một điều thay đổi lớn sắp xảy ra. 
  Đến nơi thì thật bất ngờ, vừa vào cổng không khí đã âm u như địa phủ, gió lạnh thổi từng cơn. Chú của Tuấn đã đến tự bao giờ. Ông đứng bất động ánh mắt nhìn xa xăm, hai tay chắp sau lưng, dây đai đeo bảo kiếm trông lạnh lùng đến lạ. Ngay gần đó là nữ quỷ áo trắng đang quỳ trước mặt, khóc những tiếng ư ư vô cùng lạnh lẽo. Còn phía đối diện thật kinh hồn, nguyên đám vong nhân gào rú trong màn sương mờ, bóng đen quỷ dị lại hiện hình rõ mặt. Chú bỗng lên tiếng:
  - Ta biết ngươi hấp thụ đã đủ dương khí, nói được thành tiếng người, nhưng ngươi chỉ là oán quỷ, không ở được dương thế. Hãy từ bỏ ác nghiệt. thả cho những vong hồn siêu thoát. Nếu đi ngược chánh đạo, đừng trách ta tàn ác!
  - Nhân.. sinh.. mê.. muội... Gừ gừ gừ.... Giọng của bóng quỷ vang lên u ám, giống như phát ra từ cuộn băng hình cũ.
   - Ngươi.. làm.. gì.. được.. ta.., hãy để cháu ngươi đón ngươi về với ta! 
  Vút một cái trong đám vong ảnh một cái bóng lao ra, rú lên ghê rợn lao về phía ông thầy. Trong chớp mắt cái bóng đã chạm vào ông nhưng bật ngược trở ra, nằm đau đớn quằn quại dưới đất, nhìn rõ là Tuấn, trông rất thê thảm khổ sở.
  Ông chú hừ nhẹ một tiếng sắc mặt thay đổi:
  - Ác nghiệt! Hôm nay dù mất nhiều năm dương thọ ta cũng phải đại sát ma giới. Sau này sẽ tạ tội với Diêm phủ, trời đất.
  Nói rồi ông cho tay vào cái túi cỏ đeo bên hông, bốc ra một nắm tàn hương. Sau đó rút thanh kiếm cứa vào lòng bàn tay chảy máu ròng ròng, lưỡi kiếm gỗ dính đầy máu.
   Tên mặt quỷ nhìn thanh kiếm trừng trừng, buông lời không chút cảm xúc:
    - Muộn.. rồi.., Không kẻ nào cản được ta nữa..
  Nói rồi một cây cuốc chim xuất hiện trong tay hắn, từ từ giơ lên không khác gì lưỡi hái tử thần.
   Một tiếng sét gầm lên sáng lòa, càng làm cho bộ mặt ma quỷ của hắn trở lên đáng sợ. 
   Ông chú chép miệng cười nhẹ, chân cất bước tiến tới.
 - A di đà Phật, Nhược Long thí chủ dừng tay, đạo hữu hãy dừng tay! Vị sư già đi cùng chúng tôi cất tiếng. 
  Nghe gọi đúng pháp danh, ông chú ngạc nhiên quay lại.



      Mời các bạn theo dõi tiếp câu chuyện...

 - Sư phụ là ai? Sao biết tôi? 

 - Bần đạo với thí chủ hữu duyên, chuyện này ta sẽ nói sau. Còn bây giờ cho bần tăng thể hiện chút lòng thành, làm ít việc công đức với những thí chú kia.
  Ông thầy nhìn vị sư già không chớp mắt, lại hỏi:
- Ngài có biết bọn họ là ai không?
Vị cao tăng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu!
  Nói rồi ông quay người, bước chậm rãi lại gần đám vong ma. Bóng đen mặt quỷ cười ghê rợn, máu phun ra từ khuôn mặt lỗ chỗ của hắn. 
  Bỗng hắn vung tay, toàn bộ những hình hài quỷ quái bên cạnh phát sáng, lao đến vị sư già như một cơn lốc. Nhìn thì rất nhanh, nhưng trong một sát na ngắn ngủi lão sư giơ một bàn tay lên phía trước, niệm phật hiệu, tức thì không gian xung quanh như ngưng đọng, ngay chúng tôi cũng thấy hơi thở chậm lại. Đám vong nhân ngã quỷ vẫn trong trạng thái lao đến, nhưng lơ lửng giữa chừng, mãi cử động tuyệt vọng, như có một bức tường vô hình ngăn cách bọn họ đến gần ông. 
 - Hỡi ôi! Nhân gian vô thường, tứ đại vô ngã, chúng sinh từ bi, mê nhiễm hồng trần, oán niệm trùng kiếp. Nay tịnh độ siêu thoát, phương trời cõi Phật, rũ bỏ mà đi! Nam mô Tiếp dẫn Đạo sư!
  Cao tăng vừa niệm đã thấy một vùng ánh sáng trắng chói lòa, phật quang ẩn hiện, toàn bộ nhân ảnh vong linh cứ chầm chậm mà bay theo. Sau phút chốc tất cả hoàn toàn biến mất.
   Bóng Quỷ bất giác lùi lại, khuôn mặt giận dữ đầy vẻ bất mãn.
 - Các người là ai, sao lại đến đây. Một bóng đen bất ngờ xuất hiện ngoài cổng hét lên.
  Tôi quay lại, giật mình nhận ra đó là chủ dãy nhà trọ, lâu lắm rồi mới thấy ông ấy!
  Nói rồi ông ta tiếp lời:
 - Tĩnh Không đại sư, lâu rồi không gặp, thầy vẫn mạnh giỏi chứ?
 - Mô Phật! Thí chủ biết tội nghiệp của mình chưa? Vị sư già đáp lời!
 Ông chủ nhà trọ im lặng một lúc, khẽ lắc đầu nói:
 - Em tôi là đứa trẻ đáng thương, mồ côi mồ cút không được nuôi dưỡng, bị bạn bè trộm cắp rủ rê lôi kéo. Tôi có một phần lỗi trong đó!
 - Việc đó không trách được thí chủ. Nhưng tạo ác duyên sẽ bị nghiệp báo, thí chủ nên quay đầu.
Ông chủ nhà trọ cởi bỏ cái nón, trầm tư nhìn vị sư già, mắt rơm rớm nước:
 - Chuyện này xin mọi người hãy mặc nhiên để tôi xử lý!
  - Oan gia! Thí chủ nghĩ mình hãy còn khống chế được sự việc hay sao? Đến bần tăng còn không nắm phần chắc. Hãy nhìn đây:
Nói rồi nhà sư niệm Phật hiệu, vung tay một cái, khoảng không trước mặt như màn sương mờ kéo đến, trên đó hiện ra cảnh vật vô cùng thê lương, xác người nằm la liệt. Tôi chợt nhìn ra trong đó có tôi, nữ quỷ áo trắng, vợ chồng Long tóc dài..cả Tuấn nữa, tất cả đều nằm rải rác máu mê bê bết trong sân nhà trọ, không nhúc nhích. Rồi Bóng đen mặt quỷ gầm thét, bước qua từng cái xác. Trong tay hắn là cái cuốc, cười từng tràng man rợ, tiến ra cổng. Nơi đó có vợ chồng chủ nhà đang đứng, ông chủ nhà giơ hai tay chờ đợi. Con quỷ tiến đến, mặt cười nham nhở. Bỗng một ánh chớp lóe lên, cây cuốc chim đưa một đường sắc lẹm, máu phụt ra lênh láng...


4 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Replies
    1. Vài hôm lại cập nhật, bạn có thể tham khảo thêm các truyện khác nhé

      Delete
  3. Some truly nice and useful info on this site, likewise I conceive the style holds excellent features. why not look here

    ReplyDelete