Wednesday 10 March 2021

Ghế đá

Kiếm hiệp và những vấn đề liên quan

                       
      Trời sang thu, lất phất những cơn mưa nặng hạt như còn níu kéo mùa hạ. Tôi sải bước trên thảm cỏ đã ngả vàng hướng về phía cây lộc vừng gần hồ nước, nơi có đặt một chiếc ghế đá.
      Chiếc ghế này đã ở trong công viên tự bao giờ, trước khi cả hai chúng tôi còn ngồi đó. Nhưng với tôi nó là cả một trời kỷ niệm. Em và tôi biết nhau rất đỗi tình cờ, hôm đó tôi cùng thằng bạn thân chạm trán với 3 tên xăm trổ ở gần đó, sau một hồi tranh cãi mâu thuẫn được đẩy lên và cả bọn thanh niên trẩu tre nói chuyện với nhau bằng tay chân. Chỉ được một lúc, đối phương bất ngờ có thêm người và 2 thằng tôi bắt đầu chạy toán loạn. Tôi không may mắn như thằng bạn, trong lúc hoảng loạn đã bị trật ngã và ăn đòn hội đồng, đúng lúc đấy thì em xuất hiện.
       Một cô gái mặc đồng phục trường công khá đẹp hô hoán, rồi lập tức gọi bảo vệ cứu tôi thoát khỏi trận đòn nhừ tử. Em kéo tôi ngồi lên chiếc ghế, hỏi han kỹ càng rồi lau vết máu cho tôi. Thật lạ lúc ấy tôi chẳng hề biết đau, chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt dễ thương và trắc ẩn, chưa bao giờ tôi gần con gái như vậy.
- Nhìn gì ghê vậy, tớ xinh lắm à? Nàng bỗng hỏi.
Tôi ngượng ngùng lắp bắp:
- Không phải xinh, nhưng mà... nhưng mà...
- Nhưng mà sao, xấu phải không?
- Ý tớ không phải thế, chỉ là... tại vì...
 Chuyện của chúng tôi bắt đầu như vậy và những ngày tươi đẹp đến ngay sau đó. Tôi như trong cơn mơ với những lần hò hẹn, những cái nắm tay ngại ngùng nhưng đầy tình ý, và những lần ở bên nhau ngắm mây chiều quên cả thời gian.
    Rồi cuộc tình ra đi còn nhanh hơn lúc đến. Đầu năm lớp 12 em vào Sài Gòn cùng cả nhà định cư trong ấy. Lần hẹn cuối cùng 2 đứa không gặp nhau, chỉ có mình tôi và bức thư cài sau ghế đá.

No comments:

Post a Comment