Thursday 11 March 2021

Chuyến xe ngày ấy


Truyện ngắn sinh viên


    6h chiều, chỉ còn 2 chuyến cuối đi Hải Phòng. Không có cảnh bến xe tấp nập như ngày cuối tuần, bác tài ngần ngừ chưa muốn chạy, đợi những hành khách sau cùng vào bến. Tôi cũng chả vội, đứng thả hồn vào làn khói thuốc rồi nhìn theo bầu trời mây lững lờ.
  - Đi thôi, chắc chẳng còn ai. Bác tài sốt ruột đành gọi tôi.
  Đúng lúc ấy có một cô gái tất tả chạy ra xe, cô nàng đeo chiếc ba lô to, còn ôm theo cái bọc có vẻ nặng ghê gớm. Tôi cũng rảnh tay ra kéo giúp lên.
  - Em cứ ngồi vào chỗ đi, anh mang nó vào cho.
  - Em cảm ơn ạ, anh cũng đi Hp à?
  - Uh, anh về nhà có việc. Em buôn cái gì vậy?
 Cô gái phá lên cười, ngẩng mặt lên nhìn tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra một vẻ đẹp trong veo nhẹ nhàng, em trẻ hơn tôi nghĩ, nhan sắc của nàng không quá rực rỡ, nhưng đôi mắt sâu thẳm thế kia cũng đủ dìm con tim vào cõi nhớ.
 - Nhìn em giống con buôn lắm à, em mang hộ người quen thôi. Còn em đang học trường ĐH ngoại ngữ, năm thứ nhất.
 - Em học nhầm trường rồi.
 - Sao anh?
 - Anh tưởng em phải học Sân khấu điện ảnh, em trông xinh như hoa đán thế này. Học ngoại ngữ thật tiếc cho bố mẹ em.d:)
 - Thôi đi ông, định đưa tôi đến nơi nào thế, không xuống được bây giờ. Cô gái tủm tỉm cười khiến cho thằng con trai như tôi thoáng ngây dại.
 - Anh đang làm gì vậy? May mà nàng lên tiếng kéo tôi về đời thực.
 - Anh cũng đi học thôi, Trường kinh tế năm thứ 3.
 - Vậy mà nhìn anh như 1 vợ hai con. Cô nàng lại cười khúc khích.
 - Em đừng cười nữa, không anh cảm nắng bây giờ. Trông anh già thế thôi, nhưng chưa có mảnh tình nào chịu vắt qua vai đây.
 - Ông nào chả nói vậy, nên các chị các em mới bị đánh ghen tung lên mạng.
 - Anh nói thật đấy chứ, em mà chưa có bạn trai anh cưa liền.
 - Em chưa mà, anh mở hình facebook em xem có ôm cô nào không. Không có em làm bồ anh luôn.
   Tôi chả tin cô nàng, với vẻ đẹp ấy làm tôi chết lặng, không có người yêu mới là lạ, bọn con trai mù hết sao. Nhưng thôi kệ, đừng kéo tôi khỏi giấc mơ này. Fb thì không có mạng, tôi đành xin số điện thoại.
  Trời chiều trôi qua nhanh chóng, nhường chỗ cho màn đêm mờ ảo những ánh đèn, tôi chỉ sợ thời gian đi nhanh, không còn được ngồi chung trên chuyến xe này nữa.
  Quãng đường Hà Nội - HP quá ngắn để tôi mơ mộng, tiếng còi xe vào bến làm tim tôi đập nhanh hơn.
  -Tạm biệt anh. Nàng nắm nhẹ tay tôi rồi bước lên taxi.
  Cảm giác trong tôi rất lạ. Bàn tay rụt qua nhanh chóng khiến tôi không kịp nắm giữ gì cả, cô ấy đã chủ động làm điều tôi muốn nhưng không dám làm. Lúc đó đâu có thời gian suy nghĩ, tôi chỉ vẫy theo và nhìn chiếc xe đi khuất hẳn.
   4 năm trôi qua tôi vẫn còn lưu số điện thoại của em - 090xxx, không biết tôi lưu nhầm hay cô ấy cố tình đọc như vậy, tới 11 số. Hãy coi như tôi từng có một mối tình, ít nhất là đơn phương.
 

No comments:

Post a Comment